Chương 6: Dẫn về nhà
Khi nghe tiếng động gì đó nó đã quay mặt lại và bất ngờ khi một dáng người quen thuộc đang đứng trước mặt nó với mũi kim trên vai nhưng hắn không bị gậy típ đánh chúng mà ngược lại , tên định đánh lén nó kia thì trên đầu hắn ta túa ra rất nhiều máu khiến cho mọi người ở đây phải khϊếp sợ . Lúc nhỏ Nga và tên kia chuẩn bị giáng gậy típ và mũi kim vào người nó thì một bóng đen rất nhanh đã chạy đến với tốc độ kinh hoàng khiến cho những người có mặt ở đây chỉ nhìn thấy có cái gì đó vụt qua mắt họ thôi con không rõ là thứ gì , hắn chạy đến và dùng một cú đá chân cao thật mạnh lên gậy típ khiến nó lật ngược lại mà đánh trúng đầu tên kia nhưng vì hắn không để ý đến mũi kim kia nên nó đã lao đến và trúng vào vai hắn .
" Xin lỗi đã đến muộn !"- hắn rút mũi kim ra vứt sang một bên rồi nhìn nó với ánh mắt âu yếm và thật ấm áp khiến trái tim nó rung lên nhưng nó vẫn tự nhủ với mình là chắc nó nhìn nhầm thôi .
" Không sao !"- nó nhìn vào cái đầu kim được hắn vứt ra nó có một dung dịch màu tím bao quanh rồi nó lại nhìn lên vết thương trên tay hắn thì thấy nó vẫn lành không có màu khiến nó hơi nghi vấn và thấy lạ .
" Lên thôi !"- hắn vừa nói xong thì kéo tay nó xông vào lũ lâu la kia , cứ gặp tên nào cản đường thì hắn lại mở đường cho nó bằng những chiêu thức không biết ở môn phái nào nhưng nó thấy rất lạ . Nhưng cũng thôi quan tâm làm gì nữa , nhàn nhã cho qua là xong !
Sau khi xử lí xong thì hắn dẫn nó tới một đồi núi đầy những bông hoa dại mùi thơm ngát bằng chiếc xe moto phân khối lớn mới ra mắt trên thị trường , nó cũng không thắc mắc chỉ biết ngồi trên đó hưởng thụ làn gió mát thôi và nó cũng không dám ôm vào eo hắn mỗi khi hắn tăng tốc làm nó suýt ngã .
Đến nơi thì nó cùng hắn ngồi ngắm những ngôi nhà với những dòng người tập nập cùng những ánh đèn pha mờ ảo được bật lên đón chào buổi tối , ngồi trên này có thể nhìn thấy được một vùng của thành phố rộng lớn , nó thật đẹp !
" Mày thấy đẹp không ?"- nó cảm thấy quang cảnh nơi đây trở nên ngột ngạt bèn lên tiếng nói trước
" ...." không có tiếng hồi đáp của hắn khiến cho nơi đây lại bao trùm lấy câm lặng . Hắn dường như không còn nghe thấy và không nói được nữa .
" Này tao đang nói với mày đấy !"- nó quay sang cái tên ngồi bên cạnh mình mà ngang như là điếc dở vậy nhỉ . Không biết hắn có sao không nữa .
".. " đáp lại vẫn là sự im lặng của hắn
" Hay là ...!" - nó thấy hắn không chả lời bèn nhớ tới điều gì đó bèn nhảy đến trước mặt hắn mà khua khua cái tay ra trước mặt hắn thử xem hắn có thấy gì không rồi nhìn vào con mắt xanh sẫm sâu thẳm đã đυ.c ngầu trở nên mờ mịt .
'' Chết tiệt ...!'' - nó thấy hắn không có phản ứng gì bèn tức giận phun ra một câu tục . Qủa nhiên không sai , hai con nhỏ đó dám dùng loại thuốc ngưng mọi giác quan trong con người ư thật là thâm độc mà . Nếu mà không chữa nhanh trong 4h đồng hồ thì ngũ giác của hắn có thể ngưng mãi không hoạt động trở lại luôn đó !
" Còn 2h đồng hồ !"- nó nhìn xuống chiếc đồng hồ trắng đeo tay của mình mà tính toán gì đó ! Mà hình như papa của nó chính là người chế tạo ra thuốc đó thì phải và loại thuốc đó cũng là lọ thử nghiệm thôi nên vẫn phải qua quá trình chế tạo lại cho nó cải thiện ! Tại sao mấy nhỏ kia lại lấy được loại thuốc đó cơ chứ !
'' Đi thôi !''- nó kéo tay hắn đứng dậy khiến hắn bất ngờ nên '' Ơ '' lên một tiếng sau đó hiểu ý nó có điều gì đó quan trọng nên đành đi theo , hắn cũng biết mình bị ngưng ngũ giác rồi chứ , vì không muốn nó lo lắng nên không dám nói cho nó biết . Hắn tự nhủ rằng chắc ngày mai sẽ không sao đâu nhưng hắn đâu biết loại thuốc đó là gì cơ chứ ! Nhưng thôi kệ nó đi !
Nó dẫn hắn lại gần chiếc xe moto của hắn trở nó đi mà ngồi hẳn lên trước xe làm người lái sau đó đội mũ bảo hiểm cho cả hai rồi kéo hắn lên ngồi sau , lên ngồi an toàn nó bèn lấy hai tay mình kéo tay hắn từ phía sau mà đặt hai tay hắn ôm eo mình , đầu tiên hai người cũng đỏ bừng mặt sau đó cũng bớt đỏ rồi cũng trở nên bình thường trở lại . Nó rồ ga lên mà phóng bạt mạng trên con đường phố tấp nập nhưng nó vẫn có thể luồn lóc qua những chiếc xe phía trước kia dễ dàng như một tay đua thực thụ vậy nhưng ai biết được nó chỉ được pama nó dạy và cho đi đúng 3 lần .
'' Két '' tiếng xe thắng gấp trước cổng nhà nó nhanh đến tóe lửa do bánh xe ma sát với mặt đường , tiếng xe kêu to trước cổng nhà khiến pama nó giật mình mà chạy ra , papa nó thì đang uống trà thì bị giật mình phụt hết cả ra còn mama thì đang trong bếp làm món ăn thì phải giật mình mà chạy ra ngoài
'' Con đi xe gì mà khủng khϊếp vậy ! Pama cứ tưởng IS đến nhà chơi nữa chứ !''- pama nó sau một hồi quan sát thì thấy nó lôi chiếc xe cùng hắn vào trong sân nhà thì cả hai thở phào nhẹ nhõm ! Tưởng rằng nó lại đánh ai hay là gây ra trò gì mà vỡ đồ đạc nhà người ta nữa , họ mà đến phàn nàn nữa thì chắc cả hai chết mất ! (~_~)
'' Pama giúp con đưa thằng này vào nhà hộ con !''- nó chưa kịp giải thích gì mà đã bảo pama nó lôi hắn vào trong ! Mà cũng đúng thôi , nếu không ai đưa hắn vào thì vấp vào đâu dập ngã gẫy răng thì đừng kêu à nha !
'' Bạn trai con à !'' - cả hai cùng mắt sáng mà chạy ra . Ôi ! Lần đầu tiên nó dẫn trai về nhà đó nha ! Pama còn tưởng nó nghịch và quậy phá quá không ai dám yêu nữa chứ .
'' Không phải mà là bệnh nhân , con cần papa giúp !''- nó cất xe xong thì chạy ra phản đối ! Nó và hắn có là gì của nhau đâu chứ ngoài bạn bè ra thôi ! Nếu pama muốn có người yêu thì hàng đống trai đang xếp hàng chờ con đồng ý kia kìa !
'' Giúp gì vào đây đi !''- papa nó nghe thấy con gái yêu quý của mình nhờ vả thì bèn bảo nó giải thích tình hình ra ! Nó hiếm khi nhờ papa lắm nha toàn là nó tự học không à ! Nó một bộ óc thông minh lắm nha , chỉ cần dạy 1 -2 lần nó đã nhớ rồi !
Nó dẫn hắn vào nhà sau đó kể tất cả sự việc cho papa nó nghe rồi ông cũng hiểu ra đó là loại thuốc gì rồi ông vào trong phòng làm cái gì đó , lát sau ông đi ra khỏi phòng với cái thứ chất lỏng màu tím trên tay giống hệt cái màu trên đầu kim tiêm của nhỏ Nga luôn .
'' Cái loại thuốc này là chỉ có lấy độc trị độc thôi nên phải uống thuốc này lại một lần nữa thôi !''- papa nó giải thích gọn lẹ vì nếu không nhanh thì ngũ giác sẽ bị hủy hoại nhanh chóng .
Nó đưa thứ nước đó lên cho hắn uống mà không chần chừ vì sao ư ! Vì papa nó là một nhà khoa học nổi tiếng đó nha nên phải tin tưởng chứ nếu không tin thì làm gì phải là con của papa chứ . Sau khi uống xong thứ nước đó thì đôi mắt xanh sẫm giờ đã đυ.c ngầu của hắn lim dim rồi nhắm lại mà ngủ lăn quay ra ghế sofa nhà nó nên papa nó bèn cõng hắn lên phòng nó mà ngủ .
'' Bây giờ mama mới biết tại sao thằng nhỏ lại không chào hỏi pama hóa ra là vậy ! Mà con yêu thằng đó phải không ?''- mama nó gật gù hiểu mọi chuyện sau đó nhìn nó cười ranh ma ! Không có gì qua mắt được mama đâu nha ! Sanh nó ra sao mà không hiểu nó được cơ chứ ! Hahaha !
'' C..on không có !''- nó ấp úng đỏ mặt vì nói trúng tim đen của mình thì không đỏ sao được ! Mama nó thì sao soi nó nhiều thế cơ chi , mong rằng đừng hỏi nó nữa nếu không thì bình cứu hỏa cũng không làm giảm được nhiệt độ của nó đang tăng cao đâu .
'' Thôi mới nói một câu mà đã đỏ mặt rồi , trúng tim đen rồi phải không ?''- mama nó vẫn không chịu buông cho nó khiến nó đỏ bốc khói cả đầu lên mà chạy thẳng lên lầu lao vào thẳng phòng mà khóa chốt để giảm nhiệt .
Lúc nó chạy lên mà không để ý papa nó đang xuống thì thấy mama nó cười tươi roi rói , ông khó hiểu bèn đến gần ngồi lên chiếc ghế sofa tiếp tục uống trà rồi nhìn người vợ xinh đẹp của mình với ánh mắt ấm áp .
'' Em sao vậy ?''- papa vừa thổi trà nóng vừa nhìn lên người phụ nữ của mình mà hỏi
'' Con gái của mình biết yêu rồi !'' - đáp lại ông là một nụ cười sảng khoái của bà ! Ôi con gái ơi ! Con biết yêu thật rồi !
---------- phòng nó -------
Sau khi nó chốt cửa xong thì bèn đến giường yêu dấu của mình đình nhảy lên thì thấy bóng dáng của hắn trên đó rồi khóc không ra nước mắt ! papa nó đặt hắn ngủ đây thì nó ngủ đâu giờ ! Huhuhu tội nghiệp con ! Nó đi đến gần giường nhìn khuôn mặt thật bình yên khi ngủ của hắn thật đẹp làm sao , nó vuốt nhẹ khuôn mặt hoàn mĩ ấy rồi lặng lẽ nhớ lại khi nó tỏ tình với hắn và cái kết là bị hắn từ chối thật đau làm sao ! Từng giọt nước mắt khẽ rơi ra khỏi hốc mắt của nó mà chảy dài trên gò má nóng hổi kia . Nó gục hẳn lên người hắn mà khóc không thành tiếng , nó nằm ngay bên cạnh hắn nắm lấy bàn tay to lớn kia mà ngủ thϊếp đi nhưng những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ rơi ra khi nó ngủ và đôi môi đỏ mọng của nó mấp máy câu gì đó nho nhỏ
'' Đau lắm nhưng tao yêu mày !'' có lẽ giấc mơ của nó sẽ vẫn có nhiều nỗi đau
Tại sao khi họ biết rằng yêu là sẽ đau mà vẫn muốn lao vào nó ?
Có phải họ muốn thử yêu một lần để biết cảm giác ư ? Có phải không ?
Khi bị họ từ trối sao họ vẫn còn yêu ?
Vì họ tin hạnh phúc có thật và sẽ đến với họ !
Ủng hộ thiệt lòng nha mina