Bảy Đêm Quải Đản

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ranh giới giữa văn học và cuộc sống đôi lúc rất mong manh. Có những tác phẩm làm người đọc đọc xong thấy con tim vui trở lại, thấy cuộc sống tươi đẹp. Với quyển truyện này, hi vọng bạn đọc xong "cái c …
Xem Thêm

Ông chủ nhà ngồi trên ghế rồi thở dài, vợ ông lại giận dỗi ông cái gì đây, bà ngồi một mình trên ghế, dù cho ông có xin lỗi như thế nào thì bà cũng không đồng ý, không còn cách nào khác ông đành ngồi bên cạnh và đánh một giấc ngon lành.

Đột nhiên ác mộng lại đến làm ông tỉnh giấc, trong giấc mơ ông thấy Tiểu Lâm đến tìm ông, cô bé tiến sát gần vào ông rồi trách sao ông biết trước sự việc mà không bảo nó. Ông bừng tỉnh và không làm sao có thể ngủ lại được nữa, một mình ngồi trong phòng khách châm thuốc, trong phòng chỉ thấy màu sáng nhấp nháy của đầu thuốc lá. Lúc này ông như đang sống trong sự trách móc dằn vặt. Và cũng năm đó nếu không phải do sơ suất của mình thì con ông làm sao lại có thể chết được, giờ lại đến sực việc này làm ông không ngừng tự trách móc.

Trong màn đêm đen tối những giọt lệ hối hận rơi xuống, ông không bao giờ tha thứ cho mình.

Mấy ngày sau đó mọi người đều sống trong cảnh tiếc thương, sự ra đi của Tiểu Lâm chính là nỗi đau day dứt trong tim mỗi người.

Đêm sau đó, ông lại chợt tỉnh giấc khi gặp phải một cơn ác mộng khác, lần này ông mơ thấy Tiểu Mai bị con ma sát hại. Ông xuống giường nhìn vợ rồi thở gấp. Ông thấy bất ổn nên quyết định tự mình bảo vệ Tiểu Mai.

Tối đến ông theo dõi Tiểu Mai từng bước một, ngay cả khi cô đứng ở tàu điện ngầm.

"Tiểu Quyên!", ông thấy Tiểu Quyên trong một bộ quần áo kỳ quặc lạc trong đám người, ông liền dùng di động chụp lại hình Tiểu Quyên. Về đến nhà ông gọi tôi và Tiểu Mai đến rồi kể chuyện này, mọi người cảm thấy thực sự bất ngờ.

Có điều nghĩ cho cùng thì cũng có khả năng xảy ra việc này. Tiểu Quyên luôn muốn thực hiện ước mơ của mình đó là trở thành một nhà văn, vì vậy cô rất nỗ lực, nhưng tất cả những điều cô lao tâm khổ tứ chỉ nhận được sự đau khổ và thất vọng. Lâu dần có thể do áp lực về tinh thần đã làm cô trở thành người mang hai loại tính cách. Cô khát vọng được giải thoát và được an ủi, cho nên ban ngày cô là chính mình để viết và sáng tạo ra nhân vật "anh Đường", đến đêm cô lại biến thành chính anh ta.

Nhưng suy đoán cuối cùng cũng vẫn chỉ là suy đoán mà thôi, so sánh một chút quan hệ của mọi người với Tiểu Quyên cũng chỉ là ở mức bình thường, mọi người đều trầm ngâm không nói.

Mấy ngày tiếp theo trôi qua chậm chạp.

Chiều tối, khi Tiểu Quyên ra khỏi nhà cũng là lúc chúng tôi bám theo, dường nhu cô ta cũng đã cảm giác được sự khác lạ của chúng tôi.

Tiểu Mai và ông chủ nhà lập tức bám theo Tiểu Quyên, Tiểu Mai nghĩ ra cách này và cô nghi ngờ Tiểu Quyên có chứng cớ gì đó mà chúng tôi lại không biết. Biết theo dõi người khác là một việc không hay lắm nhưng Tiểu Mai cứ kiên quyết biện pháp này nên tôi cũng không phản đối nữa.

Mọi người bám theo cô ta, mình tôi trở về nhà tiếp tục công việc của mình…

Chẳng biết bao lâu, khi tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối, cũng đã chín giờ rồi, tôi vươn vai đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Chẳng biết hai người điều tra thế nào mà đến bâu giờ vẫn chưa về, lát nữa nhắn tin cho họ hỏi xem tình hình thế nào?

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ vậy, nhà vệ sinh nằm ở cuối dãy hành lang và phải đi qua phòng của chủ nhà. Có thể là hôm nay vội vàng ra ngoài và ông quên đóng kín cửa, một khe sáng lóe ra từ trong phòng, tôi liếc nhìn qua khe cửa và như bị sét đánh ngang đầu, tôi nhìn thấy một bộ xương người.

Nghĩ là mình nhìn nhầm, tôi đi giật lùi mấy bước, lần theo cánh cửa nhìn lại xem thế nào. Lần này thì thực sự nhìn thấy rất rõ, đúng là một bộ xương khô đang ngồi trên ghế, bên cạnh là chiếc đèn bàn vẫn sáng rực lên.

"Trời!", tôi vội bịt miệng lại để ngăn tiếng thét kinh hoàng của mình, nhưng sao trong phòng ông lại có bộ xương khô đấy nhỉ, nhìn bộ xương như đang ngồi chờ ai đó, lẽ nào…

Tôi bỏ chạy, cảnh tượng quá kinh khủng. Ai biết được là…? Chân tôi mềm nhũn ra đứng không vững.

"Trời ơi, tiếng ngã to quá sẽ làm kinh động đến nó", tôi sợ hãi nằm im trên sàn nhà, tôi cứ nhìn chằm chằm vào khe cửa, chỉ sợ bộ xương đó đột ngột cử động.

Một trận gió ngoài cửa sổ hành lang thổi đến làm cho cánh cửa lại càng mở rộng hơn.

Tôi nín thở sợ hãi.

Mỗi giây qua đi, sự sợ hãi trong lòng tôi như cấp số nhân, tôi vẫn không dám động đậy, chỉ sợ phát ra tiếng động gì đó sẽ làm kinh động đến bộ xương mà thôi.

Gió vẫn nhẹ nhàng thổi qua, tôi có hơi rùng mình, cảm giác như có một làn gió lạnh đi qua. Gió thổi nhẹ vào cánh cửa làm tôi thực sự không dám nhìn vào trong.

Cuối cùng thì tiếng cánh cửa cũng tan biến và cũng chẳng có thêm động tĩnh gì. Tôi mở to mắt từ từ và thấy cửa đã được mở ra, bộ xương vẫn ngối bất động ở đó.

Tôi sợ hãi nhìn vào trong phòng, tôi biết đâu đó quanh đây thể nào cũng có một bí mật, có thể là liên quan đến con ma gϊếŧ người! Không biết tại sao tôi lại có cái suy nghĩ ấy.

Tôi nhìn lại vào trong phòng, lúc này tuy tôi có một chút do dự, nhưng do thói quen nghề nghiệp đã thôi thúc tôi là phải xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Tôi hít thật sâu rồi tự trấn tĩnh lại, đứng dậy.

Tôi thực sự muốn vào để điều tra.

Bộ xương trên ghế vẫn cứ ngồi một cách lặng lẽ, hai hốc mắt như nhìn về phía trước, những ánh sáng le lói từ cái đèn bàn làm cho không khí trong căn phòng càng hư hư ảo ảo, bộ xương trắng lại càng mang một vẻ gì đó rất bình thản. Lưng tôi áp vào tường rồi cố lê từng bước về phía trước, cái thảm tôi đang giẫm lên có cảm giác dính dớp.

Tôi hít thật sâu, trong phòng có mùi ẩm móc đậm đặc khiến tôi nhăn mày lại, mùi ở đây khó chịu thật. Không muốn hít thứ mùi này, tôi đành phải nín thở, nhưng chỉ được mấy giấy là tôi không chịu nổi.

Tôi dựa vào tường và liếc nhanh toàn bộ căn phòng, bộ xuông vẫn hút sự chú ý của tôi nhất, đồ đạc ở đây trông rất cũ, trên bề mặt đều là một lớp bụi dày.

"Đây là phòng của chủ nhà sao?" Tôi không tin vào mắt mình lắm. Không ngờ một người ngày thương nhân từ ôn hòa thế mà phòng ông ta lại u ám đáng sợ đến vậy. Đặc biệt là hai hốc mắt như trừng trừng nhìn tôi, càng nghĩ tôi lại không dám tiến thêm bước nào nữa.

Đúng lúc này mất điện, cả phòng là một màn đêm u tối bao phủ.

"Ôi trời!", tim tôi bỗng đập nhanh hơn và từng hồi sợ hãi nổi lên. Lúc này đây tôi chẳng còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, chỉ dựa vào đôi tai để nghe ngóng, xung quanh thực sự rất yên ắng. Không biết bộ xương di động thì có phát ra âm thanh hay không, âm thanh đó mới có thể đoán biết nó có đang cử động hay không?

Tôi lặng người đi, bốn bề không hề nghe thấy một tiếng động gì trừ tiếng đập "thình thịch" của tim.

Bỗng nhiên lại có điện.

Ánh sáng bất chợt rọi vào mắt, tôi lấy tay che mắt, nhìn trộm qua kẽ hở của ngón tay tôi thấy bộ xương vẫn ngồi bất động, xem ra chẳng có gì là đáng kinh sợ đối với bộ xương khô chỉ biết ngồi mà thôi.

Tôi nhìn xung quanh, mọi thứ đều không có gì thay đổi cả.

Lúc này tôi nhìn thấy ngay trước mặt có một cái bàn, trên bàn có đặt một quyển nhật ký, có thể khi bước vào phòng vì quá hoảng sợ nên tôi không để ý đến quyển nhật ký.

Nhìn quyển nhật ký này chẳng khác gì những đồ vật trong phòng, đó là cũng được phủ lên một lớp bụi. Tôi lại nhìn bộ xương rồi mới cầm quyển sổ, đó là quyển nhật ký 16K bìa da thật.

Tôi đang đắn đo xem có nên xem quyển nhật ký đó hay không, trong căn phòng như thế này mà lại tìm được quyển nhật ký như vậy là một điều rất lạ.

Trực giác như mách bảo tôi "Toàn bộ bí mất nhất định nằm trong quyển nhật ký này".

Tôi nghĩ vậy. Một khi đã bước vào căn phòng này thì còn sợ gì nữa. Cái tính hiếu kỳ của tôi càng dự dội hơn, sau một giây do dự tôi hít thật sâu, nén không để tim đập dữ dội, tôi nhẹ nhàng lật giở trang đầu tiên.

Thêm Bình Luận