Bảy Đêm Quải Đản

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ranh giới giữa văn học và cuộc sống đôi lúc rất mong manh. Có những tác phẩm làm người đọc đọc xong thấy con tim vui trở lại, thấy cuộc sống tươi đẹp. Với quyển truyện này, hi vọng bạn đọc xong "cái c …
Xem Thêm

"Có người... trong tủ..."

Mọi người an ủi anh "Cậu nhìn nhằm rồi. Hoa mắt nên tự mình dọa mình thôi".

Thấy mọi người không ai tin mình, Thẩm Thiên bảo họ vào mà xem. Cứ vào mở ra sẽ biết hiện trường.

Mọi người còn cười không ngớt. Vừa mới kể chuyện ma xong bị ma dọa trông không còn ra cái bộ dạng gì nữa cả.

Đèn cầu thang hỏng rồi, có mấy người tay cầm đèn pin quăng quăng soi vào mọi ngõ ngách. Thẩm Thiên sang phòng Thượng Gia Bằng, sống chết gì cũng không đi đâu.

Họ đến trước cái tủ, phát hiện cánh cửa không đóng lòi ra một mảnh vải đen. Cái tủ cao thế này có thể nhét được cả mấy cái xác ý chứ.

Mọi người cứ nhìn chằm chằm cái tủ rồi lại nhìn tôi mà chưa ai dám lại gần hơn. Cuối cùng cũng có ngươi to gan mở một cách từ từ. Anh ta nhìn ngay thấy mặt của cái xác chết. Định sập cửa vào nhưng dúng lực quá mạnh làm cái xác đổ ầm ra ngoài.

Cái xác cứ cứng đơ như vậy nằm trên đất.

"Mau báo cảnh sát!"

Không dám động vào cái xác, họ nghiêng người nhìn mới phát hiện cái xác đó là Vương Thổ. Vừa cúp máy, hai đồng chí cảnh sát đã đến. Họ điều tra tình hình, lấy khẩu cung chúng tôi. Trong lúc khám xét hiện trường các đồng chí công an cũng thấy nơi đây kì quái. Đèn thì nhấp nha nhấp nháy, liên tục có bóng người bay qua bay lại. Nhưng nhìn thấy điệu bộ bình tĩnh của họ chúng tôi cũng đỡ hoảng hốt. Cảnh sát thấy vô cùng khó hiểu khi trong phòng không hề để lại dấu vết vân tay, dấu giày, tóc hay đầu mẩu thuốc lá của Vương Thổ. Không có lời giải thích nào hợp lý, vụ án đi vào ngõ cụt.
Chương 3: Đêm thứ ba: Người Bạn Chat Giấu Mặt
Cái chết của Vương Thổ ám ảnh bầu không khí của cả Hội kể chuyện ma. Cái chết lúc nào như cũng treo lơ lửng trên đầu chúng tôi. Chẳng ai biết anh ta vì sao mà chết, mà làm sao lại nhất nhất là trong cái tủ đó.

Thẩm Thiên vô cùng sợ hãi, lo lắng rằng kể xong chuyện ma anh ta sẽ là người bị gϊếŧ. Mà không biết được sẽ chết theo kiểu như thế nào?

Trong thâm tâm mọi người đều đặt dấu chấm hỏi "Hội kể chuyện mà" có nên tiếp tục hoạt động nữa hay không? Yên lặng một lúc có người nói "Đây chỉ là một trò chơi, sao có thể mất mạng được? Nhất là mọi người cũng chưa từng nhìn thấy ma. Những câu chuyện ma bịa ra chỉ để dọa mọi người mà thôi. Nghe chuyện ma dẫu sao cũng phải cảm nhận được chất ma. Còn trên thức tế có ma hay không chúng ta đều không biết".

Có thể thanh niên thích khám phá tâm lý. Có thể cảnh sát tình cờ đến điều tra. Cũng có người muốn thế hiện phong cách riêng giữa đám đông. Nhưng vào cuối tuần sau mọi người vẫn tập trung đến đây.

"Thẩm Thiên sao không đến?"

Mấy hôm nay không thấy anh ta, có lẽ bị dọa sợ hết hồn hết vía rồi.

"Chúng ta đi xem sao!"

Khi mọi người đến phòng Thẩm Thiên lúc đó anh ta còn nằm trên giường chẳng nói câu nào cả.

Chúng tôi mỗi người một câu khuyên anh ta "Sự việc chẳng có gì cả, mà cảnh sát đang điều tra, rồi cũng nhanh có kết quả thôi".

"Kể vài câu chuyện là để tập luyện bản lĩnh, để tránh những nỗi sợ hãi ý mà".

Nhưng mọi người nói thế nào anh ta cũng không dậy, có đánh chết anh ta anh ta cũng không đi nữa. Không thay đổi được suy nghĩ của anh ta, mọi người đành đi đến phòng khác lại bắt đầu kể chuyện.

Tuần này Thượng Gia Bằng kể về một cô gái quen trên mạng.

Lúc đó là lúc tôi đang đi tìm việc, năm nào cũng có hàng nghìn sinh viên mới ra trường nên tìm việc rất khó. Đã tốt nghiệp cả mấy tháng rồi mà vẫn chưa tìm được việc phù hợp. Vừa mới tốt nghiệp đã thất nghiệp. Bạn gái cũng vì sự thật tàn khốc ấy mà chia tay với tôi. Đó thực sự là khoảng thời gian khó khăn nhất của tôi.

Không có hứng thú sống, trong lòng rất buồn chán.

Cũng may có lời khuyên của gia đình, kết hợp với tính kiệm chi tiêu tôi vẫn kiên trì được.

Căn phòng này ở trên cùng của tòa nhà. Cả tòa nhà có chín tầng. Củng may là có cầu thang máy chứ nếu không dọn nhà đến đây thì chắc chết vì mệt mất. Bận bịu cả một buổi chiều công việc cũng hòm hòm. Chúng tôi tranh thủ ra ngoài ăn cơm và thăm thú tình hình xung quanh một chút.

Dạo quanh tòa nhà một vòng tôi thấy ở đây rất nhiều căn hộ nhìn bên ngoài vào như để trống vì ngoài cửa rất bụi, rất nhiều mạng nhện. Ấy thế mà bên trong vẫn có người ở.

Tôi nghi ngờ vừa đi vừa xem xét, bỗng một tiếng mèo thoáng qua. Tôi đứng sững lại, bên cạnh có một căn phòng cửa mở hờ. Tôi lấy làm tò mò hé nhìn vào trong thấy tối thui chẳng còn nhìn rõ được gì cả. Trên cả dãy hành lang tôi còn nhìn lén một vài căn phòng khác và đều thấy giống nhau, đều tối om.

Rất kì lạ, dù đã biết trước đây là tòa nhà cũ nhưng không đến nỗi một ngọn đèn cũng không có chứ. Tôi quay đầu nhìn lại lần cuối thấy mấy người trong đêm tối nhìn ra với ý thăm dò. Tôi vứt đầu thuốc trong tay, ấn thang máy đi xuống tầng dưới.

Vào trong phòng ngồi nghỉ một lúc tôi mở máy tính kiểm tra tốc độ đường truyền. Ngay từ đầu tôi nhìn vào chỗ này cũng vì ở đây bố trí mạng rất tốt, cộng với tiền thuê phòng cũng rẻ. Ổn đĩnh cuộc sống thực tế xong tôi quay ra tập trung vào đời sống trên mạng - đời sống tưởng tượng. Tôi có thể dùng sức mạnh của con chữ làm các trò ảo thuật. Chỉ vài giây sau là có thể làm bóng bầu không khí. Trong cái thế giới đó tôi thích làm một kẻ say có thể măng người này, chửi người khác xong mà vẫn có kẻ chạy theo tán dương.

Nhưng ngoài thực tế…

Cửa bỗng nhiên mở, bà chủ nhà không biết từ đâu xông vào. Tôi đang chơi rất hưng phấn bị bà chủ nhà làm giệt mình. Tuy đã kìm chế cơn tức giận nhưng tôi cũng tỏ thái độ cho bà chủ nhả thấy, sao có thể tùy ý vào phòng người khác như thế chứ. Đến cửa cũng không thèm gõ. Cho dù là chủ nhà cũng không thể ỉ thế bắt nạt người khác được.

Tôi nhìn bà ta một cái, không phải là đáp lễ mà coi như là kháng cự cũng được.

Bà ta đi vào, không cần quan tâm đến những điều ấy, nhìn trái nhìn phải.

"Tiểu Thượng! Chơi trò chơi à?"

Tôi không chút thiện trí "Vâng".

"Cái thằng này mày không chịu ra đường chẳng chịu nói chuyện gì cả. Trông mày yếu ớt quá. Sau này phải thường xuyên tìm bà nói chuyện".

"Cháu biết rồi".

Bà ta đứng cạnh tôi xem một lúc.

"Tiểu Thượng à, có việc này cháu cần phải nhớ. Tốt nhất là không nên đi cầu thang máy". Gương mặt bà lúc này đầy hận thù.

"Vì sao?", chắc cũng vì ba ta lo cho tôi. Tôi thật là…, vừa rồi vẫn còn căm ghét bà ta nữa chứ. Coi bà ta có vẻ như muốn văng ra vài câu chửi thề nhưng rồi lại im bặt. Thay vào đó là vài câu đại loại kiểu cầu khẩn.

Tôi nhìn theo cái bóng đi xuống cầu thang của bà, cũng có lẽ tại bà ấy đã có tuổi rồi nên không quen cảm giác đi cầu thang máy chăng.

"Ti! Ti! Ti!" tiếng báo QQ. Tôi chẳng hơi đâu đi nghĩ thêm về chuyện của bà lão ấy nữa. Toàn thân tôi lại tập trung vào sự nghiệp chat.

Một cô nàng "Cậu chuyển nhà mà không nói cho tôi biết?"

"Ô! Sao bạn biết tôi chuyển nhà?". Tôi nhiều khi nghi ngờ rằng cái nick lạ này ắt hẳn phải của một người quen nào đó bê cạnh tôi. Nhưng quả thật lần này tôi dọn nhà đến đây tôi chưa hề nói cho ai biết cả. Vậy là ai mà biết được chuyện này?

Cô nàng này quen tôi qua mạng từ hồi tôi sắp tốt nghiệp đại học. Cô ta tự giới thiệu là nhìn thấy nick của tôi lên mạng rồi add nich của tôi vào thế thôi. Nhưng cũng không quan trọng nữa vì hai chúng tôi nối chuyện rất vui vẻ, thế là được rồi. Nhưng điễm đặc biệt ở đây là cô nàng nắm rất rõ tình hình của tôi. Nói là rõ như lòng bàn tay cũng không có gì là quá đáng lắm. Vì tôi chưa giấu được cô ta chuyện gì cả. Tuy không phải tôi chưa kiểm tra IP của cô ta. Mà tôi đã từng kiểm tra nhưng không có gì cả. Chỉ có hai khả năng xảy ra, Khả năng đầu tiên có thể cô ta là một tay cao thủ thực sự bằng cách nào đó đã giấu đi các thông tin cá nhân. Khả năng còn lại là đối tượng thực sự không tồn tại. Theo tôi chắc cô ta thuộc loại thứ nhất.

Thêm Bình Luận