Quyển 1 - Chương 1
Tốt nghiệp, là thời điểm tốt nhất để chia tay, đồng thời, cũng là thời điểm tốt nhất để tỏ tình.
“Mình… thích cậu, nếu cậu cũng… cũng thích mình… thì…” Thiếu nữ nhỏ giọng nói, ngượng ngùng chậm rãi gật đầu, cô nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi anh đào đầy đặn chu lên đáng yêu.
Động tác này, này, lẽ nào là?!
Thân mình khẽ run, lực chú ý lập tức bị đôi môi nhỏ xinh kia hấp dẫn, thiếu niên chưa từng ngờ tới sẽ được bạn gái mình thích tỏ tình dùng sức nuốt nước miếng một cái, chậm rãi, đem bàn tay chảy đầy mồ hôi nhẹ nhàng đặt lên đôi vai gầy yếu cũng đang run rẩy của thiếu nữ, nhẹ nhàng cúi người, nhắm thẳng mục tiêu, đôi môi mỏng từ từ tiến lại gần…
Bỗng nhiên, thiếu niên rùng cả mình, mở choàng mắt, rõ ràng ——– một cái đầu tóc tai bù xù trên mũi trên miệng chảy đầy mưng mủ hơn nữa trên đỉnh đầu còn thủng một lỗ lớn không ngừng trào máu tươi đang cười ha ha hô hô vụt xuất hiện trước mặt cậu, trên thứ miễn cưỡng có thể coi là [mặt] nửa trong suốt kia, [đôi môi đỏ mọng rực lửa] còn đang ồ ồ chảy máu chuẩn xác chắn trước đối tượng hôn môi của cậu — đứng ngay giữa chặn đường hôn môi của cậu, cách môi cậu — chưa đầy 1cm.
Cảm giác hơi thở âm hồn thổi lên môi cậu, kích khởi hàn ý tận cùng trong linh hồn, da đầu cậu chậm rãi run lên, đôi mắt vốn dĩ không được coi là lớn dần dần trợn tròn, hoảng sợ nhìn cái [mặt] kia, thiếu niên cảm giác được lòng bàn tay lạnh như băng của mình đang chảy mồ hôi thấm ướt cả bờ vai mềm yếu của thiếu nữ trước mặt, lại không dám cử động dù chỉ một chút, song…
Chụt
Trơ mắt nhìn cái mồm đầy máu kia nhẹ nhàng chạm lên môi mình một cái, cảm xúc lạnh lẽo hết sức chân thực… Lập tức, thiếu niên tái xanh mặt, chớp chớp mấy cái, rồi,
“Quỷ…………. a!!!!!!!!!” Hét thảm một tiếng xong, thiếu niên thẳng tắp, lăn đùng xuống đất.
Thiếu nữ hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác đứng giữa trời chu miệng tới phát đau, nghe được tiếng thét chói tai hoảng sợ của thiếu niên, cuối cùng cô mở mắt, nhìn đến thiếu niên ngất xỉu miệng sùi bọt mép dưới chân,
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đồ tồi, 5555 không thích người ta thì cứ việc nói thẳng! Lại còn bảo tôi giống quỷ, cho cậu hôn tôi là vì để mắt đến cậu! Cư nhiên! 55555 Cậu cái tên đại khốn kiếp này lại dám nôn!!” Quyền cước đấm đá xong, thiếu nữ che mặt chạy vội đi, lưu lại trong gió hai hàng nước mắt, trên mặt đất chỉ còn một mình thiếu niên trơ trọi bị đánh thành người tàn tật, cùng với…
Trái tim dành cho mối tình đầu đầy ngây ngô xao xuyến của thiếu niên – vỡ nát tan thành từng mảnh.
Tả La, ngày tốt nghiệp năm 14 tuổi đó, được người mình thích tỏ tình – còn chưa được một phút, đã bị đá bay. A! Đúng rồi, còn bị – đánh.
Đồng thời ngày này, cũng là ngày đầu tiên y có thể nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.
Quả là một ngày đầy tính kỉ niệm.
Từ ngày đó trở đi, Tả La luôn không ngừng nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy, tỉ như hiện tại.
Một buổi sáng chủ nhật mưa dầm liên miên, trong căn phòng màu xanh trời nhạt, Tả La lẳng lặng ăn cơm, lẳng lặng lật báo, lúc không thu thập được tin tức gì, phóng viên sẽ ghi vào bảy tám thứ gì đó vớ vẩn cho đủ số lượng:
Gà mái nhà XX sinh được một quả trứng có hoa văn hình bản đồ thế giới, cô gái XX phẫu thuật thẩm mỹ thất bại không mặt mũi nào ra khỏi nhà, XX mỗi ngày không ăn thạch cao cả người đều ngứa ngáy, trùm XX bị tình nhân đồng tính đâm bị thương đe doạ đến tính mạng…
Cá mới ăn vào mồm vừa khéo còn sót lại mấy cái xương, không chút nghĩ ngợi, Tả Lạ nhằn xương ra ném lên báo.
Hôm nay cá hơi cháy, Tả La lẳng lặng nghĩ.
“Này!!!!! Sao anh lại thiếu lễ độ với người khác như thế, không thấy tôi đang xem báo à?!” Một thanh âm kháng nghị cao vυ"t lập tức vang lên.
Tả La không buồn nhếch mắt, lẳng lặng ăn cơm trong bát.
Người gào to đang ngồi bên cạnh y, là một nam tử có ngoại hình hết sức xuất sắc.
Cặp lông mày đậm nhạt vừa phải nhướn lên biểu thị bất mãn của chủ nhân, đôi môi hơi mỏng gắt gao mím lại, con ngươi đen thẳm hừng hực ngọn lửa lạnh như băng.
Mỹ mạo cực kì có lực uy hϊếp, cho dù tức giận, vẻ đoan chính thanh nhã hoàn hảo tự nhiên của nam tử cũng không hề bị ảnh hưởng.
Cho dù đối phương tức giận, Tả Lã vẫn cứ chầm chậm ăn cơm.
Y không lễ độ với “Người ta”, bởi vì nam tử bên cạnh – Là quỷ.
Với vốn kinh nghiệm lâu dài, Tả La đã am hiểu sâu sắc: Không được dễ dàng đáp lời quỷ hồn, nếu không bản thân sẽ tự rước lấy tai hoạ to lớn.
Chính bởi phản ứng động kinh của mình nên mới tự ôm lấy gánh nặng vứt không được trên lưng. Suy nghĩ của Tả La không khỏi bay bay tới chiều hôm qua…
Buổi chiều, bên ngoài động tĩnh rất lớn, hình như vị khách đến đây là người vô cùng quan trọng. Khách của bệnh viện, nói tóm lại, chính là bệnh nhân.
Tả La lạnh lùng lui qua một bên, không phải bệnh nhân của khoa mình, Tả La luôn không để mình tìm phiền toái.
Lúc thối lui, y lui có hơi vội, người y hình như đυ.ng ngã ai đó, y cúi đầu thì thấy, một nam tử trẻ tuổi mặc tây trang lịch sự kinh dị nhìn mình, là một nam tử dáng vẻ hết sức lễ độ, có mỹ mạo khiến người ta nhìn mà sáng cả mắt.
Bất quá Tả La đối với diện mạo của người khác không bao giờ có khả năng nhận thức, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nam tử, đó là một biểu tình rất rất thống khổ, dựa vào đạo đức của người làm y, Tả La rót cho người ta một ly nước ấm.
“Tiên sinh, nếu không thoải mái thì phải đi kiểm tra đi.” Nhìn nam tử tay ôm bụng, Tả La chỉ cho gã hướng đi đến khoa tiêu hoá, sau đó lập tức xoay người chạy mất hút.
Tả La không chú ý, nam tử đang kinh ngạc nhìn y.
Bệnh nhân vừa được đưa tới có vẻ rất quan trọng, viện trưởng tự mình lên sân khấu, vì bệnh nhân này, viện trưởng ở trong phòng cấp cứu cả một buổi chiều, nhìn ánh đèn phòng cấp cứu vừa mới tắt, đại khái đã cấp cứu xong.
Nhớ tới căn bệnh đau dạ dày kinh niên của viện trưởng, Tạ La cảm thấy mình hẳn là nên làm chút gì đó cho người vẫn luôn đối xử rất tốt với mình này.
Thế là Tả La cầm một hộp cơm đến chỗ viện trưởng.
Bên ngoài phòng bệnh vây quanh rất nhiều người, một vị là phu nhân luống tuổi trang phục cao quý, tựa hồ là người nhà bệnh nhân, đang khóc nức nở dưới sự an ủi của mọi người, theo dõi tình hình trong phòng, chỉ có mình viện trưởng mới ngoài năm mươi, ông bởi vì mỏi mệt càng lộ rõ vẻ già nua, Tả La đặt hộp cơm xuống, viện trưởng cười khổ tỏ vẻ ông không muốn ăn.
Tả La cũng không ép, chỉ nhìn vào trong phòng bệnh: cách lớp cửa thuỷ tinh trong suốt, có thể nhìn đến khuôn mặt tái nhợt trong phòng vô trùng kia.
Nhìn thấy rõ ràng mặt gã, Tả La không khỏi kinh ngạc “Ô” một tiếng, viện trưởng liền quay đầu nhìn vẻ kinh ngạc khó có được của người học trò luôn bình tĩnh sắc mặt không đổi như Thái Sơn đè đầu này.
“Lúc chiều em có gặp qua vị tiên sinh này, khi đó cậu ta ngoại trừ sắc mặt tái nhợt cũng không thấy có vấn đề gì mà?” Tả La thuận miệng nói, y cũng không biết mình nói gì cho đến khi…
“Mấy giờ chiều?! Em nói là mấy giờ chiều nhìn thấy cậu ấy?” Viện trưởng chớp cái thay đổi sắc mặt.
“Đại khái là… Đúng rồi, chính là lúc vị khách mà viện trưởng tham gia cấp cứu được đưa tới…” Cuối cùng ý thức được mình vừa nói gì, Tả Lao gắt gao mím môi.
Không xong, mình nghĩ nhầm rồi… Lại đi nhầm người sống với quỷ hồn!