Quyển 1- Chương 8

Lam Tình nhíu mày một tay cởi ra nút áo sơ mi của Tô Duyệt Khả, thản nhiên nói: “Bởi vì em trai yêu quý của tôi rất thích cô, cũng là người duy nhất có thể kéo nó ra khỏi vũng bùn, sao tôi có thể để nó toại nguyện?”

“Mà cô, lại để ý chuyện của nhà người khác như vậy, đương nhiên phải nhận sự trừng phạt, trả giá đắt!”

Nói, Lam Tình mất kiên nhẫn nảy sinh một chút ác độc, một tay trực tiếp giật áo sơ mi ra, bra viền ren trắng đè ép ngực thành một rãnh sâu trông rất đầy đặn quyến rũ.

“Không được!”

Mát mẻ ở trước ngực khiến Tô Duyệt Khả tỉnh táo lại một chút, cô theo bản năng bỏ Lam Tình ra che lại hình ảnh trước ngực.

Chỉ tiếc từ lâu cô đã mất đi cơ hội chạy trốn tốt nhất, bây giờ chỉ đang làm chuyện ngu ngốc mà thôi.

Lam Tình dễ như trở bàn tay đẩy cánh tay đang mất sức của Tô Duyệt Khả ra đặt trên ghế sofa, nghiêng người hôn lên cánh môi đang hô hấp dồn dập kia.

Đùi phải đẩy ra hai chân đang kẹp chặt, cách quần va chạm vào hạt châu nhạy cảm của cô.

“Ah ah, ưm~...... đừng.....”

Kɧoáı ©ảʍ tê dại từ hạt châu đi khắp toàn thân, cơ thể cô nhịn không được mà run rẩy, xoang mũi tràn ngập âm thanh rêи ɾỉ.

“Cô giáo Tô của tôi, đôi môi mềm mại này có từng hôn Tề Thanh Việt chưa?”

Vừa hôn xong, Lam Tình đưa mắt nhìn sang phía cô giáo Tô hai mắt mê ly mang theo hơi nước, gương mặt ửng hồng tràn đầy quyến rũ, nhẹ giọng hỏi thăm.

Nghe thấy tên của Tề Thanh Việt, Tô Duyệt Khả hơi hơi nhắm mắt không muốn trả lời, đáp án xuất hiện trong nội tâm đương nhiên là phủ định.

Hai người tuy ăn ý, linh hồn lại rất hòa hợp, nhưng chưa từng thẳng thắng với nhau, nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được, trước khi tốt nghiệp hai người sẽ không có hành động nào quá mức thân mật, để tránh lời ra tiếng vào.

“Ha ha, xem ra là không có.”

Lam Tình biết rõ còn cố hỏi, tự hỏi xong tự trả lời, một lần nữa cúi đầu hôn xuống cổ Tô Duyệt Khả, nhẹ nhàng hút.

“Ah a ~ Không ah...... Thả tôi ra không được......”

Du͙© vọиɠ càng ngày càng nồng đậm, trước khi Tô Duyệt Khả lâm vào khủng hoảng, giãy dụa lần nữa, chỉ có điều cho dù có kêu lớn đến thế nào cũng không ai nghe thấy.

“Cô giáo Tô không cần sợ, tôi sẽ giúp cô chậm rãi thích ứng với cảm giác bị tôi đùa giỡn, sau đó quên đi Tề Thanh Việt, thích tôi.”

Từng cái hôn nhẹ rơi xuống cổ Tô Duyệt Khả, xương quai xanh, rãnh ngực cùng đôi vυ".

Lời nói của Lam Tình giống như giọng của ác ma vọng lại, nhẹ nhàng càng khiến cô cảm thấy sợ hãi, sợ những lời nói của Lam Tình biến thành sự thật.

“Ah ~ Tôi sẽ không cho cô… đạt được mục đích, cô đang hϊếp da^ʍ đấy, nếu tiếp tục làm vậy nữa là tội phạm, tôi tê a!”

Tô Duyệt Khả mất hết khả năng chống cự từng đợt lửa nóng không ngừng kí©h thí©ɧ, sắp không chịu nổi nữa mà chìm sâu vào trong cảm giác sung sướиɠ, dùng sức không được, như vậy phải dùng ngôn ngữ để khuyên bảo.

Còn chưa dứt lời, người ở trên đột nhiên cách lớp bra cắn vυ" của cô, vừa tê dại vừa đau, cô rên lên một tiếng.

“Cô giáo Tô, so với việc nói nhiều đạo lý như vậy, tôi thích nghe tiếng rêи ɾỉ không chịu nổi của cô hơn.”

Lam Tình kéo áo sơ mi của Tô Duyệt Khả đến cổ tay, sau đó quấn xung quanh cổ tay trói chặt lại.

rồi lôi hai chân đặt trên mặt thảm để tiếp tục công việc.

“Không, Vương Tình thả tôi ra!”

Thấy cô định làm thật, Tô Duyệt Khả luống cuống, ưỡn ẹo cả người, đá hai chân giãy giụa không ngừng.

Nhưng mà hai tay đã bị trói chặt lại, cho dù có giãy giụa cỡ nào, cũng không có cách nào đứng dậy chạy trốn.

Vương Tình lật người ngăn cái eo lắc lư kia lại, cởi bra ra, đồng thời cởi xuống quần cùng đồ lót.

Toàn thân không còn mảnh vải nào che chắn toàn bộ lộ ra ngoài không khí, khóe mắt Tô Duyệt Khả treo nước mắt cuối cùng nhịn không nổi nữa chảy xuống.

Cô biết, mình không có khả năng bình yên mà chạy thoát...