Quyển 1- Chương 3

“Đoàn Đoàn cậu giúp mình hỏi thăm học sinh ban năm có đến đủ không.” Tiết đầu tiên vừa tan học, Lam Tình đi đến bên cạnh Phương Đoàn Đoàn nhỏ giọng hỏi.

“A? Em trai của cậu không đến sao?” Phương Đoàn Đoàn nghi ngờ nghiêng đầu một chút.

Không hề nghĩ nhiều, càng không biết Vương Tình chán ghét người em trai nam chính của mình đến mức nào, ngày thường nguyên chủ cũng không thể hiện ở bên ngoài.

Còn làm bộ quan tâm bao dung với em trai mình.

“Trước khi nói chuyện em ấy không có mặt ở ban năm, cho nên mình có hơi lo lắng, đều đã học lớp mười hai, bỏ bê như vậy, sợ không đậu tốt nghiệp.” Trên mặt Lam Tình tỏ vẻ lo lắng.

“Vậy được rồi, để mình giúp cậu hỏi thăm một chút.” Phương Đoàn Đoàn bất đắc dĩ nhếch miệng.

Cô gái nhỏ cũng không có ý xấu gì, chỉ có điều bị Vương Tình che mắt hoàn toàn.

Không chỉ cô, tất cả học sinh hễ biết hai người là chị em đều kính sợ tránh xa nam chính.

Chỉ cần thân phận con rơi, đủ để khiến người khác có thành kiến với nam chính, chớ đừng nói thường ngày Vương Tình còn hay giả vờ giả vịt, hòa thuận với mọi người.

Phương Đoàn Đoàn dò xét một lúc cũn quay lại, nam chính đúng là không lên lớp, cô cũng hỏi thăm một chút các bạn học ở ban năm, nam chính không xin nghỉ, Chủ nhiệm lớp cũng không biết xảy ra chuyện gì.

“Là vậy sao, mình đi gọi điện thoại cho người nhà chút, tiết học kế cậu giúp mình xin nghỉ được không, nói mình thấy không khỏe nên lên nằm nghỉ trên phòng y tế.”

Lam Tình lợi dụng đặc quyền học sinh ngoan của mình.

“Được, để mình lo.” Phương Đoàn Đoàn vỗ ngực, đồng ý.

Sau đó Lam Tình lấy di động trong cặp xách ra để vào túi áo liền đi ra khỏi phòng.

Một đường đi đến góc tối không người, lúc này mới gọi máy bàn của nhà.

“Đại tiểu thư, sáng sớm nay nhị thiếu gia cũng ra khỏi nhà như thường ngày.”

Nghe được câu trả lời của người hầu, cô nhíu mày tắt máy.

Vậy nam chủ rốt cuộc đi đâu?

Phải nhập tâm với tinh thần của nhân vật, mới có cảm giác chân thật, cô rất ít khi sử dụng đặc quyền của diễn viên, nhưng lúc này đến thế giới này lâu như vậy vẫn chưa biết cốt truyện đi tới đâu nên có chút gấp gáp.

‘ Định vị nam chính Tề Thanh Việt.’

Bất đắc dĩ, cô đành phải dùng quyền hạn định vị nhân vật quan trọng.

Rất nhanh trước mắt cô đã xuất hiện bản đồ thực tế ảo trong suốt, là bản đồ quan sát cả trường học, điểm đỏ trên định vị là người cô muốn tìm, chấm xanh là chỗ cô đang đứng.

Bất ngờ, nam chính đang ở trong sân trường, hơn nữa cách cô rất gần.

“Hướng này là......”

Vương Tình nghiêng đầu tầm mắt dời lên trên, cuối cùng là sân thượng cao chót vót.

Bên cạnh tòa nhà này là tòa dạy học cấp ba, không phải phòng học thì là văn phòng, nam chính không đi học, cho dù là ở bên cạnh nữ chính cũng không thể đứng ở văn phòng chung được.

Vậy sao lại dừng lại tại chỗ, cũng chỉ có sân thượng là nơi hai người họ thường xuyên gặp nhau ở trường .

Tô Duyệt Khả là giáo viên thực tập của trường cấp ba này, giống như cục gạch, chỗ nào cần thì phải đến chỗ đó, làm không ít chuyện chuyện vặt hậu cần.

Lúc bình thường đương nhiên không có chìa khóa sân thượng.

Vương Tình cười cười, quay người đi đến tòa lầu đó, định quay lại phòng học.

Cuối cùng cũng đến lúc đối mặt với kịch bản.

Bên trong nguyên tác, không có tình tiết liên quan đến lễ khai giảng, nhưng mà vì giấu dốt cũng không muốn cho Vương gia phát hiện mình có vấn đề.