Chương 2.3

Người đàn ông cảm thán xong, tự giới thiệu nói: “Tôi là quản gia của Trịnh gia, có thể gọi tôi là chú Lý.”

“Chú Lý, bên ngoài nóng lắm, vào trong mát hơn.”

Quản gia gật đầu, ánh mắt rơi vào người Trịnh Tây Tây, âm thầm gật đầu.

Cô cư xử lịch sự, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, mặc dù lớn lên ở nông thôn nhưng không hề thua kém người khác chút nào.

Trịnh Tây Tây ngồi ô tô nửa ngày, sau khi tiếp đãi chú Lý, cô về phòng cất cặp sách trước rồi vào trong rửa mặt.

Mẹ Liễu đi theo: “Em trai nói cho cháu biết rồi đúng không?”

“Vâng.” Trịnh Tây Tây lau giọt nước rơi trên mặt, lấy khăn mặt lau mặt.

“Mợ đồng ý rồi.” Mẹ Liễu nói: “Đợi lát nữa cháu thu dọn đồ đạc theo bọn họ về đi.”

“Năm đó trước mặt mẹ cháu cậu mợ nhận nuôi cháu. Mấy năm nay, mợ chưa từng bạc đãi cháu, cũng coi như cho chị gái một lời giải thích.”

Nhắc mới nhớ, Trịnh Tây Tây đúng là vận may của nhà họ.

Lúc Trịnh Tây Tây 5 tuổi, ba mẹ cô bị tai nạn qua đời, ba cô mất ngay tại chỗ, mẹ cô hấp hối trong bệnh viện ba ngày mới qua đời, trước khi chết mẹ cô đưa hết sổ tiết kiệm trong nhà và cả Trịnh Tây Tây giao cho em ruột mình là cậu Trịnh Tây Tây, Liễu Đại Hải.

Cuốn sổ tiết kiệm kia có rất nhiều tiền, có ngôi nhà bọn họ xây từ lâu và một cửa hàng bán đồ gia dụng trong thị trấn.

Bà ta và Liễu Đại Hải kết hôn nhiều năm vẫn chưa có con, vốn định chọn thời gian sửa họ cho Trịnh Tây Tây, đổi gọi bọn họ là ba mẹ, nhưng lúc này bà ta mới biết mình có thai.

Vì chuyện này nên bà ta không nói mình đã đối xử tốt với Trịnh Tây Tây như thế nào, nhưng bà ta cũng chưa từng khắt khe với cô.

Bây giờ ba mẹ ruột của Trịnh Tây Tây tìm đến, bà ta cũng không ngần ngại làm người tốt.

Bà ta lau tay vào tạp dề, lấy một cái phong bì từ trong túi ra: “Cháu cầm cái này đi. Bên trong có một vạn tệ, coi như là ý tốt của mợ và cậu cháu.”

Trịnh Tây Tây kinh ngạc: “Hào phóng vậy?”

Chính mợ cũng biết, ngoài hào phóng với Liễu Thành Nghiệp thì bình thường cô không thể lấy xu nào từ tay bà ta.

“Ừ” Bà ta chần chờ một chút, nói thật: “Ba mẹ cháu lại rất hào phóng.”

“…”

Có thể khiến bà ta lấy ra một vạn tệ xem ra thật sự rất hào phóng.

Mặc dù có trăm triệu thứ khiến cô thấy phiền nhưng Trịnh Tây Tây vẫn hỏi: “Mợ, nếu cháu không muốn rời đi, mợ có trả lại tiền không?”

Mẹ Liễu nhìn cô một cách kỳ lạ, đi tới xoa đầu cô: “Tây Tây, không phải mợ ham tiền, mà mợ không muốn chậm trễ việc cháu về nhà kế thừa gia sản hàng tỷ.”

Trịnh Tây Tây gật đầu: “… Cháu biết, có một loại tình yêu gọi là buông tay.”

Cô dừng lại, nghiêm túc nhận xét: “Tình thân quả nhiên vĩ đại.”

“…”

Mẹ Liễu hơi chột dạ, dù sao nuôi Trịnh Tây Tây, bà ta được cầm tiền trước, hơn nữa Trịnh Tây Tây ngoan ngoãn không khiến người khác lo lắng nên bà ta không tốn nhiều công sức nuôi dạy cô, ngược lại, Trịnh Tây Tây đã giúp bà ta lo chuyện trong nhà rất nhiều lần.

Nhưng mà, tốt xấu gì cũng có tình cảm nhiều năm, cuối cùng bà ta cũng nói: “Ba mẹ này của cháu... Gia đình quyền quý, không thể so sánh với những nhà thô tục như chúng ta, có nhiều quy tắc, cháu hãy đặt tai mắt mình lên điểm sáng, đừng có chuyện.”

Trịnh Tây Tây nhàn nhã nhấc mí mắt lên: “Vậy cho cháu thêm ít tiền đi.”

“…” Mẹ Liễu vội vàng rời đi.

Khóe miệng Trịnh Tây Tây cong cong.

Sau khi mẹ Liễu rời đi, Trịnh Tây Tây mất vài phút tiêu hóa chuyện này, khó có khi mờ mịt.

Từ năm tuổi đến 18 tuổi, không ngày nào cô không mong mình lớn nhanh, thậm chí lúc nằm mơ cô còn mơ thấy ba mẹ từ trên trời rơi xuống đón cô.

Nhưng cuối cùng cô cũng trưởng thành, không còn mơ mộng như vậy nữa, lúc này ba mẹ khác đột nhiên xuất hiện.

Nếu họ đến sớm hơn vài năm, cô có thể chân thành gọi họ một câu ba mẹ.

Trịnh Tây Tây “Xì” một tiếng, lại ước lượng tập một vạn tệ trong tay.

Trời cho tiền, lại không cần trả lại.

Tóm lại là chuyện tốt.

31/01/2023