Chương 2.2

Thím Vương đầu thôn thấy cô, từ xa nói: “Tây Tây, cháu về rồi, mau tới đây lấy mấy miếng dưa gang ăn đi.”

Trịnh Tây Tây vào nhà thím Vương, sau khi ngoan ngoãn chào hỏi thì cô cầm một miếng dưa.

“Tây Tây, ba mẹ cháu kêu người đến đón cháu, ba mẹ ruột.” Thím Vương cảm thán nói: “Thím nói rồi, năm đó Liễu Mai chỉ hơi thanh tú thôi, sao có thể sinh một đứa trẻ nổi trội như vậy.”

Trong thôn bọn họ có rất nhiều người họ Liễu, ai cũng cao, Liễu Mai mẹ Trịnh Tây Tây chỉ có thể coi là thanh tú, chỉ có Trịnh Tây Tây xinh đẹp như tiên nữ, lúc đi học còn giành được học bổng, học cái gì cũng giỏi, các trường trong huyện đều đưa học bổng tranh giành cô.

Người trong thôn đều nói, Liễu gia được tổ tiên khai sáng, có một đứa trẻ thần tiên.

Thím Vương không giữ Trịnh Tây Tây nữa, để cô nhanh về nhà.

Trịnh Tây Tây nghe vậy thì chìm trong sương mù.

Lời đồn trong thôn truyền đi rất nhanh, buổi sáng ai đỗ xe trước cửa nhà ai, trưa người đến là ai, đến làm gì, bao lâu rời đi cũng có thể nghi ngờ rõ ràng, hơn nữa còn truyền khắp thôn.

Trên đường về nhà Trịnh Tây Tây đã nghe rất nhiều chuyện về mình, có chuyện từ trước cũng có chuyện bây giờ.

Cô mệt mỏi giả vờ như không nghe thấy, nhìn thấy ai cũng cười chào, nam nữ già trẻ đều chào, lúc về đến nhà thì trên tay cô đã có một đống rau củ quả.

Còn chưa vào cửa, Liễu Thành Nghiệp đã chạy ra, giống một con khỉ nhảy tới trước mặt cô: “Chị, chị về rồi.”

“Ừ.” Trịnh Tây Tây đưa thứ trong tay cho cậu: “Là người trong thôn cho.”

Liễu Thành Nghiệp nhận lấy: “Chị, ba mẹ chị phái người đến đón chị.”

Để không bị cắt ngang, lần này cậu đã xốc lại tinh thần hăng hái hơn: “Bọn họ nói lúc sinh đã ôm nhầm con, nhà chị ở Văn Thành, người ở Văn Thành mới là chị họ em.”

Liễu Thành Nghiệp tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Mặc dù cậu không thích học, nhưng đầu óc cậu rất linh hoạt, nghe một lúc là hiểu. Trịnh Tây Tây và chị họ thật của cậu bị ôm nhầm ở bệnh viện lúc hai người được sinh ra, bây giờ bọn họ muốn đón Trịnh Tây Tây về.

Về việc Trịnh Tây Tây phải rời đi, Liễu Thành Nghiệp cũng không cảm thấy khó chấp nhận.

Từ nhỏ cậu đã biết cô là con của dì, vì dì dượng bị tai nạn qua đời, ba mẹ kết hôn nhiều năm vẫn không có con nên đã nhận cô làm con nuôi.

Bây giờ chị cậu phải về, cậu cảm thấy rất tốt, sau này bớt đi một người quản lý cậu.

Nói xong chuyện này, Liễu Thành Nghiệp nhìn Trịnh Tây Tây do dự không nói.

Trịnh Tây Tây nói: “Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần giấu.”

Liễu Thành Nghiệp chân chó cầm lấy cặp sách của Trịnh Tây Tây, trịnh trọng nói: “Chị, sau khi chị phát đạt thì đừng quên đứa em trai bên hồ Đại Minh này.”

“…”

Đang nói chuyện, những người khác cũng đi ra, trong đó có hai người lạ, mặc quần áo nhìn có vẻ rất đắt tiền, như hạc trong bầy gà giữa một đám thôn dân, đặc biệt bắt mắt.

“Đó là người tới đón chị.” Liễu Thành Nghiệp nhỏ giọng nói.

Một người đàn ông hơi lớn tuổi tiến lên một bước, trong mắt khó nén vẻ kích động: “Cô là... Trịnh Tây Tây?”

Trịnh Tây Tây gật đầu.

“Giống, tiểu thư quá giống phu nhân.” Người đó cảm thán nói.

Trịnh phu nhân khi còn trẻ là thiên kim được vô số người ở Văn Thành theo đuổi, bà ta có một đôi mắt hạnh tuyệt đẹp, một đôi lông mày lá liễu, tuy bây giờ không còn trẻ nhưng bà ta vẫn là một mỹ nữ được bảo dưỡng cẩn thận.

Trịnh Tây Tây rất giống bà ta ấy, cô cũng có một đôi mắt hạnh xinh đẹp nhưng ngược lại con ngươi càng trong trẻo, khuôn mặt bằng lòng bàn tay, mũi cao, môi đỏ tươi, không giống sinh sống ở thôn quê mà giống yêu tinh sinh ra trong rừng nhiệt đới.