Trước khi về nhà Trịnh Tây Tây đã nghỉ ba ngày ở tiệm bánh ngọt.
Vốn dĩ cô chỉ xin nghỉ hai ngày, nhưng lại xin ba ngày để dư dả thời gian hơn. Mặc dù lúc ấy cô đã nghe được ý của bà chủ nói nếu trong mấy ngày đó tìm được người mới thì sẽ sa thải cô, nhưng bà chủ là bà chủ, cô không thể vô trách nhiệm được.
Quan trọng nhất là, tiền lương của cô vẫn chưa được thanh toán.
Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng thành quả lao động không thể bị chà đạp.
Lúc tối Trịnh Tây Tây đã gọi cho đồng nghiệp của cô là Thất Thất, hỏi tình hình.
Thất Thất nói: “Có lẽ cháu gái của bà chủ sẽ đến đây làm, nhưng ngày kia mới đến, mai cậu rảnh thì nên đến đây một chuyến.”
Trịnh Tây Tây làm thêm ca đêm, từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối mỗi ngày.
Ban ngày bà chủ ở tiệm một mình, nhưng đến tối bà chủ sẽ về nhà nên đã thuê người làm thêm. Lúc nghỉ hè Trịnh Tây Tây đã từng làm thêm ở một tiệm bánh ngọt nên rất nhanh cô đã được tuyển, bà vẫn luôn rất hài lòng với cô.
Trịnh Tây Tây vẫn hy vọng mọi người có thể dễ hợp dễ tan.
Sáng sớm hôm sau cô đến cửa hàng.
Cửa hàng vừa mở cửa không lâu, Thất Thất đang chuẩn bị các loại nguyên liệu hôm nay phải dùng, bà chủ đang đếm doanh thu của hôm qua.
Lúc Trịnh Tây Tây bước vào, bà chủ hơi sửng sốt một chút.
“Cô đến rồi.” Bà chủ nói.
Qua mấy ngày rồi nên bà chủ không còn tức giận nữa: “Cô đến thật đúng lúc, hôm nay trong tiệm thiếu người, cô làm nốt hôm nay được không?”
“Vậy tiền lương…”
“Tôi sẽ thanh toán cho cô.” Bà chủ nói: “Thêm cả hôm nay nữa.”
Thời gian Trịnh Tây Tây làm ở đây cũng không lâu, tiền lương cũng chỉ mấy trăm đồng thôi.
Sau khi bà chủ giao việc xong liền rời đi, hình như có việc gì bận nên cho Trịnh Tây Tây có thêm thời gian làm việc.
Trịnh Tây Tây không ngại làm thêm một ngày.
Chỉ cần nhận được tiền lương là tốt rồi.
Cô ngây người ở tiệm bánh ngọt cả ngày.
Vị trí của tiệm bánh ngọt ở đầu ngõ, vị trí không tồi, kinh doanh cũng ổn.
Đến gần chín giờ tối, lượng khách trong cửa hàng giảm đi đáng kể, thỉnh thoảng mới có một người bước vào.
Thất Thất lấy điện thoại ra dành chút thời gian xem phim, lúc trước Trịnh Tây Tây sẽ nhân tiện làm bài tập nhưng hôm nay cô không có bài tập để làm. Trịnh Tây Tây lấy điện thoại ra mở game hôm qua cô vừa học chơi.
Trịnh Tây Tây một mình chơi một ván, không có Cố Duẫn hộ tống, trải nghiệm chơi game của Trịnh Tây Tây tệ hơn nhiều, hai đồng đội của cô mất tích, chỉ còn một người không đáng tin liên tục chửi thề.
Trịnh Tây Tây tắt âm thanh, chơi một lúc thì cả đội bị gϊếŧ.
Vẫn không có ai vào tiệm, cô đang do dự không biết có nên chơi thêm một ván không thì Cố Duẫn gửi tin nhắn đến:〘Em gái đừng chơi game nữa.〙
Tin tức hiện trên màn hình một lúc rồi mới biến mất, Trịnh Tây Tây đang định thoát ra trả lời anh thì tin nhắn lập đội của Cố Duẫn gửi đến.
Trịnh Tây Tây cong khóe môi, nhấp vào chữ “Chấp nhận”.
Có Cố Duẫn bên cạnh quan sát, Trịnh Tây Tây cầm súng lao tới, không lo lắng phía sau nữa, như thể đây không còn giống trò chơi lúc nãy.
Sau khi vui vẻ thắng một ván, ngoài cửa truyền đến tiếng động, hai cô gái cùng nhau đứng ở cửa nhìn vào, Trịnh Tây Tây vội vàng nói với Cố Duẫn: “Em làm việc đây, anh chơi trước đi.”
Trịnh Tây Tây cất điện thoại, nhìn về phía cửa, hai cô gái đẩy cửa đi vào, gọi một phần dương chi cam lộ⁽¹⁾.
⁽¹⁾ Dương chi cam lộ là một món tráng miệng xuất phát từ Hongkong với nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài và bột mì).
Trịnh Tây Tây lên đơn, Thất Thất xoay người bắt đầu làm đồ.
Tất cả các nguyên liệu và đồ dùng đã làm sẵn, không đợi lâu Thất Thất đã làm xong.
Trịnh Tây Tây đặt hai cái thìa đưa bánh bạn cho cô gái ngồi bên cửa sổ: “Mời dùng.”
Sau khi trở về, Trịnh Tây Tây mở điện thoại ra, Cố Duẫn gửi một tin nhắn đến:〘?〙
Cố Duẫn:〘Làm việc? Đã muộn thế này em còn làm ở đâu?〙
Trịnh Tây Tây nhìn qua tin nhắn mới nhận ra cô trả lời anh hơi vội.
Lẽ ra cô phải nói cô có việc bận.
Nhưng tin nhắn cũng gửi rồi, Trịnh Tây Tây đành trả lời thật:〘Hôm nay là ngày cuối cùng em làm việc lúc trước em tìm được.〙
Cố Duẫn cầm điện thoại nhíu mày, đáp:〘Gửi địa chỉ cho anh.〙
Ban đầu Trịnh Tây Tây không cho nên Cố Duẫn trực tiếp gọi điện đến, Trịnh Tây Tây đành phải gửi địa chỉ cho anh.
Sau đó có vài khách lục đυ.c vào cửa hàng.
Sắp đến giờ tan làm, cửa lại bị đẩy ra.
Trịnh Tây Tây cười nói về phía cửa: “Hoan nghênh…”
Sau đó cô đơ ra một lúc.
Cố Duẫn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bộ đồng phục trên người cô, nhướng mày nhìn cô.
Thất Thất bên cạnh lén chọc vào tay Trịnh Tây Tây, nhỏ giọng nói: “Đẹp trai quá.”
Là quá đẹp trai.
Trịnh Tây Tây lấy lại bình tĩnh: “Vị… Khách này, anh muốn gọi món gì?”
Cố Duẫn không hay ăn đồ ngọt, ánh mắt anh dừng trên người Trịnh Tây Tây một lát, sau đó nói: “Cứ gọi một phần... thứ em làm ngon nhất.“
“Vậy mời anh ngồi đợi một lát.”
Trịnh Tây Tây đã từng ăn cơm với Cố Duẫn, cô cũng không cảm thấy anh sẽ thích ăn đồ ngọt, nên cô pha một tách cà phê mới xay cho anh.
Bản thân bà chủ rất thích uống cà phê, trong tiệm có mấy loại cà phê nhập từ nhiều nơi.
Cà phê mới xay rất thơm và đậm đà, Trịnh Tây Tây dùng bọt sữa vẽ một hình mèo con, đưa cho Cố Duẫn: “Ưu đãi đặc biệt hôm nay, miễn phí cho những soái ca.”
Cố Duẫn nhướng mày: “Ồ? Hôm nay em đã ưu đãi mấy đơn rồi?”
“Mới một đơn.” Trịnh Tây Tây nói: “Ưu đãi này vừa có một giây trước.”
Số tiền miễn giảm phải do chính mình bù đắp, Cố Duẫn là người đầu tiên Trịnh Tây Tây miễn hóa đơn.