Chương 8.2

Trịnh Tây Tây cong môi, cảm giác mình thật sự rất hào phóng với Cố Duẫn.

Không biết Cố Duẫn đến đây đã mất bao nhiêu tiền đổ xăng, cô hào phóng miễn mười mấy đồng cho anh.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tây Tây lại cười vui vẻ.

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Duẫn uống cà phê do Trịnh Tây Tây pha, kỹ thuật có vẻ khá thành thạo, chú mèo con bên trên cũng rất đáng yêu.

Anh uống một ngụm, cà phê có mùi rất thơm, hơn nữa là cà phê mới xay, hương vị rất ngon.

Trịnh Tây Tây đưa cà phê xong thì đi về, cởi đồng phục trên người ra chuẩn bị tan làm.

Thất Thất nhìn thoáng qua bên đó, nhỏ giọng hỏi: “Hai người quen nhau?”

“Ừm, là một anh trai.”

“Anh ấy thật đẹp trai!” Thất Thất kích động nói.

Trịnh Tây Tây và Thất Thất cùng nhau dọn dẹp cửa hàng, Cố Duẫn cũng uống cà phê xong.

Ba người cùng nhau đi ra ngoài, Cố Duẫn còn giúp hai người đóng cửa tiệm.

Thất Thất ngồi lên xe máy điện: “Tớ đi trước.”

“Ừm, tạm biệt.”

Xe Cố Duẫn đậu bên đường, anh mở cửa, Trịnh Tây Tây ngồi vào.

Lúc Cố Duẫn đến cửa hàng đã gần 10 giờ, giờ cũng đã hơn 10 giờ tối.

Cố Duẫn hỏi: “Em ra ngoài người nhà biết không?”

“Em nói với chú Lý rồi.”

Biệt thự Trịnh gia rất lớn, có ba tầng ở và có một gác mái, bên dưới có 2 tầng hầm, một tầng là hồ bơi và phòng tập thể thao, một tầng là gara ô tô.

Mỗi tầng chiếm một diện tích rất lớn.

Dù ở cùng một nhà nhưng chưa chắc mọi người đã gặp nhau.

Ba Trịnh là người bận rộn nhất trong nhà, trừ ngày đầu tiên trở về Trịnh Tây Tây gặp ông ta thì bình thường rất khó gặp được, cơm tối ông ta cũng rất ít khi về ăn.

Trịnh Hoài cũng ở bên ngoài cả ngày, Trịnh Nghi và Trịnh phu nhân đều có quan hệ xã giao của riêng mình.

Mọi người không ai ngồi không ở nhà, không ai quản được ai, có lẽ chú Lý là người biết rõ lịch trình của gia đình họ nhất.

Nhưng vậy cũng tốt, không chạm vào sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.

Cố Duẫn hơi trào phúng “Xùy” một tiếng.

Ba Trịnh có lẽ bận thật, nhưng những người khác tranh nhau chạy ra ngoài đơn giản vì họ không muốn ở nhà.

Vì sao không muốn ở nhà, vì không muốn đối mặt với Trịnh Tây Tây.

Tim Trịnh Nghi bằng thủy tinh, lúc trước còn làm ầm ĩ bỏ nhà đi. Những người khác lo lắng cho Trịnh Nghi, không biết phải đối mặt Trịnh Tây Tây như thế nào. Bọn họ đều biết, Trịnh Tây Tây mới là đứa con bọn họ đánh mất, là người cần được bồi thường.

Trịnh gia có nhiều người như vậy, ngoại trừ chú Lý thì không ai thật sự chấp nhận cô.

Tiệm bánh ngọt gần Văn Đại, ban đầu Trịnh Tây Tây định về trường ngủ, không để chú Lý sắp xếp người đến đón cô, nhưng không ngờ Cố Duẫn lại tới.

Khi cô về Trịnh gia, bất kể người Trịnh gia hay bản thân cô vẫn không thể nhập vai.

Cô vốn không quen gần gũi với người khác, những người trong Trịnh gia dường như cũng không có ý định bồi dưỡng tình cảm với cô. Trạng thái này thoải mái hơn cho cả hai bên.

Ngược lại Cố Duẫn - người vốn dĩ không có quan hệ gì với cô lại có vẻ nhập vai hơn cả bọn họ, anh đưa cô về, buổi tối lái xe cả đoạn đường dài đến đón cô.

Anh trai sao? Trịnh Tây Tây nghĩ.

Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây về Trịnh gia.

Xe dừng ở bên ngoài, Trịnh Tây Tây cúi đầu suýt ngủ quên, nhưng khi xe dừng lại cô lập tức tỉnh táo.

“Đưa điện thoại cho anh.” Cố Duẫn nói.

Trịnh Tây Tây không rõ lý do, lúc cô mở mắt còn ngây ngốc một lúc, cô xoa đầu, đưa điện thoại qua.

Cố Duẫn nhập một dãy số, lưu lại: “Đây là số tài xế của anh, em có thể gọi chú ấy là chú Lâm, nếu Trịnh gia không sắp xếp tài xế cho em thì em cứ gọi cho chú ấy, anh sẽ nói trước với chú ấy.”

Anh trả điện thoại cho cô, gõ đầu cô một cái: “Từ nay về sau buổi tối không được ra ngoài một mình, cũng không được tùy tiện bắt taxi.”

“Vào nhà đi, đi ngủ sớm.”

“Cảm ơn.”

Trịnh Tây Tây không biết phải nói gì.

Lúc Cố Duẫn nghiêm túc dặn dò cô, đột nhiên cô cảm thấy sống mũi cay cay, đột nhiên xảy ra mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Cô cởi dây an toàn ra, xuống xe.

Đèn đường lờ mờ chiếu xuống, cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay lại gõ cửa sổ xe Cố Duẫn.

“Hả?” Cố Duẫn hạ cửa sổ xuống.

“Em đột nhiên nhớ ra, buổi tối không nên cho anh uống cà phê.” Trịnh Tây Tây do dự một chút: “Anh uống cà phê, buổi tối có ngủ được không?”

Cà phê có tác dụng tỉnh táo, lúc đấy cô chỉ nghĩ thứ Cố Duẫn có thể uống mà quên mất không nghĩ đến chuyện này.

Từ cửa sổ xe Trịnh Tây Tây đưa một hộp sữa bò qua, đóng trong hộp carton, vị dâu tây: “Nghe nói trước khi đi ngủ uống một ít sữa có thể ngủ ngon hơn.”

Cố Duẫn nhìn hình quả dâu in trên hộp giấy, từ chối: “Không cần, cái này vô dụng với anh.”

Trịnh Tây Tây vẫn đưa sữa bò cho anh: “Hộp này cho anh, em còn rất nhiều.”

Cố Duẫn ghét bỏ nhìn nhưng vẫn miễn cưỡng không ném ra ngoài.

Anh lái xe về nhà, bỏ hộp sữa vào tủ lạnh.

Cố Duẫn sống một mình, trừ những lúc cố định dì giúp việc sẽ đến đây dọn dẹp hoặc mang cơm đến thì những lúc khác anh không thích bị người khác quấy rầy.

Anh không uống sữa, trong nhà càng không có sữa, hộp sữa dâu này để trong tủ lạnh có vẻ không hợp lắm.

Anh đóng tủ lạnh lại, vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lên giường nằm.

Anh nằm trên giường một lúc vẫn không thấy buồn ngủ.

Lật người, không buồn ngủ.

Lại trở mình.

Bình thường anh cũng uống cà phê, không cảm thấy nó ảnh hưởng gì lắm, nhưng hôm nay không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý không, trong đầu anh cứ hiện lên những lời Trịnh Tây Tây nói với anh.

Buổi tối, có ngủ được không?

Ngủ được không, không ngủ được.

Không ngủ được.



Lại nằm thêm một tiếng, Cố Duẫn đột nhiên ngồi dậy: “Đm!”

Anh xuống lầu, lấy sữa dâu Trịnh Tây Tây đưa cho anh ở trong tủ lạnh ra, mặt vô cảm uống hết.

Chậc, khó uống quá.

8/2

Haha đáng yêu vãi ~~~