Chương 25: Bí mật

Mọi người ở đây không thể tùy tiện nói chuyện giữa các Lão gia.

Đặc biệt là Ma Ma cũng không được phép, nếu một ngày nào đó bà ấy làm điều đó và tiết lộ bí mật, đó sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn cho nhà họ Lâm.

Có lẽ là hôm nay bà vội vàng, trong lòng cảm thấy có lỗi với Vạn Nương, có lẽ bà biết tính cách của Vạn Nương không phải là một người phụ nữ nhiều chuyện nên đã chọn ra một số chuyện rồi nói cho cô ấy biết.

"Hôm nay là sinh nhật Lão gia, bà Vương tự nhiên muốn ôm con trai khi nhìn thấy đứa bé ấy, nhưng không biết là tư thế ôm sao cho đúng, hay là tiểu thiếu nhận ra người lạ mà bắt đầu khóc", Trương Ma Ma giải thích, từ từ:

"Bà Vương không tin. Bà ta khăng khăng cho rằng đứa trẻ sẽ khóc vì đứa trẻ đói, nên bà đưa Lục thiếu gia về nhà cho nó bú sữa. Lát sau Lục thiếu gia không hiểu sao. Thiếu gia nôn ra sữa, nôn hết thức ăn đã ăn vào buổi trưa. "

Vạn Nương theo bản năng mà nói:

" Nó có nhận ra sữa không? "

Nhiều đứa bé chỉ thường xuyên uống sữa của một người, và khá kháng sữa của người khác.

Nói xong, Vạn Nương cảm thấy không đúng lắm, Vương phu nhân là mẹ ruột của Lục thiếu gia , sau khi sinh xong, nhất định phải uống một ít sữa mẹ, không nên cự tuyệt mẹ ruột.

Cô muốn hỏi lại, nhưng Trương Ma Ma đã im lặng, và Vạn Nương không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Cũng may Xuân Đào là người biết chuyện, trong thâm tâm cô ấy đã giao Vạn Nương vào trại riêng của mình rồi, tự nhiên cô ấy biết gì cũng nói hết.

“Hồi đó chuyện của Vương phu nhân là chuyện lớn,”

Xuân Đào thấp giọng nhét một hạt dưa vào miệng,

“Phu nhân ấy được Lão gia từ trong kĩ viện đưa tới, vừa vào biệt phủ đã mang một cái bụng to rồi. Có rất nhiều cô gái ở đó, thậm chí có bụng to, nhưng không thể để các cô nương khác chia sẻ sự ưu ái. Và ko muốn để mọi chuyện trở nên căng thẳng. "

Khuôn mặt của Vạn Nương đỏ bừng khi cô ấy nghe điều này, và cô ấy trừng mắt nhìn Xuân Đào;

"Lão gia cũng không ngoại lệ! "

Xuân Đào cười khúc khích:

" càng luyện tập, da mặt sẽ càng dày, có quá nhiều chuyện bí mật trong ngôi biệt thự lớn này!

"Còn có 1 loại dược kích sữa"

“Loại thuốc đó là làm cho sữa của người ta nhiều và ngọt, đồng thời có kinh nguyệt đúng giờ.”

Mắt của Vạn Nương khẽ mở to:

“Có loại thuốc như vậy sao?”

Trong thời gian cho con bú, kinh nguyệt của phụ nữ thường dừng lại, với họ đây là giai đoạn ko dễ để thụ thai

"Nghe có vẻ vô lý, nhưng ta nhất định không dám dùng”

Xuân Đào bĩu môi:

"Thế nhưng Vương phu nhân muốn tranh sủng, lão gia lại thích uống sữa phụ nữ nên muốn tận dụng, nếu sinh thêm con nữa, đó sẽ là một bước đi mạo hiểm. "

" Sau đó, cơ thể có vấn đề, vết mẩn đỏ tiếp tục mỗi ngày, sữa đắng và se lại. Lão gia giận quá, rồi Lão gia đã đóng cửa giam giữ Vương phu nhân. Nếu hôm nay không phải sinh nhật, Vương phu nhân có lẽ chưa ra ngoài. "

Cuối cùng Vạn Nương cũng hiểu ra.

Bà Vương nhất định đòi cho con bú hôm nay, có lẽ là để chứng minh với Lão gia Lâm rằng bà không sao, nhưng trẻ sơ sinh rất nhạy cảm với mùi và ruột của chúng cũng rất nhạy cảm, thậm chí có thể phát hiện ra một sai sót nhỏ nhất.

Với ánh mắt oán hận đối với cô, dựa theo sở thích của Lão gia Lâm cũng dễ hiểu.

Cô ấy chỉ là một bảo mẫu, thực sự vô tội.

——

Thiên Hương lầu tại tầng 2.

Anh em nhà họ Trần thật sự không ngờ rằng nhị thiếu gia lại thực sự đến cuộc hẹn với họ.

Khi các thiếu gia nhà họ Lâm trở về thành phố Hoài Lâm, chẳng phải một ngày nào đó sẽ có vô số cuộc hành hương được cử đến dinh thự họ Lâm sao? Thế giới là tất cả vì lợi nhuận, và mọi người đều muốn ôm hy vọng.

Nhưng sau nhiều ngày liên tiếp, không có ai nghe thấy lời mời thành công.

Nhà họ Trần kinh doanh tơ lụa, sa tanh khó có thể xếp vào khu thương mại Hoa Thành, nhìn thấy các ông lớn trước mặt đều đã trở về, bọn họ đã từ lâu không còn hy vọng.

Không ngờ lại bắt gặp, chuyện tốt này thật sự khiến bọn họ gặp nhau!

Chưa kể hai anh em mừng rỡ đến mức nào, đồng thời trong lòng cũng rưng rưng tự đắc: nhìn mấy người vừa là thơ vừa là đồ cổ, người ta không ăn đứt chút nào! Sắc đẹp và rượu vang là đồng tiền mạnh!

Tú bà cũng biết danh tính người tới, trên mặt nở nụ cười:

"Không biết Nhị thiếu gia thích cô nương nào?"

Lâm Đan sắc mặt lạnh lùng, nhưng gương mặt ai đó chợt lướt qua tâm trí anh.

Trong lòng khinh thường ngẩng đầu uống một ngụm rượu, lại đột nhiên đặt cái ly xuống bàn.

”Tùy ý.”

Giọng điệu nhẹ nhàng và phong trần.