Chương 24: Một nam nhân khác!

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một nhân vật như vậy.

Xét về ngoại hình, Nhị thiếu gia, Đệ ngũ thiếu gia và thậm chí là Lão gia đều khá đẹp trai, nhưng Vạn Nương không có gì ngoài lòng khi đối mặt với họ.

Và người thanh niên này, ngoài cảm giác sợ hãi, còn có cảm giác xa cách.

Không nhuốm bụi trần, tao nhã thanh khiết, dường như không thuộc về phàm trần.

Vạn Nương không khỏi vùi đầu xuống dưới.

Một khi cô nghĩ rằng một người đàn ông như vậy có thể đã ngửi thấy mùi dâʍ ɖu͙© tỏa ra từ cô và nhận thấy sự thật rằng cô đang cho con bú, cô cảm thấy xấu hổ vì mình đã xúc phạm tuổi trẻ, và ước mình có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

Ngay sau đó, người thanh niên nói.

Anh đặt hai tay lên ngực, trên tay cầm ly rượu, nâng cốc chúc mừng người chủ gia đình họ Lâm, giọng trầm ấm:

“Phụ thân, trên đường trở về thành phố Hoài Lâm, hài nhi nhớ về Ngũ đệ, và hài nhi mang theo rất nhiều đồ của trẻ con. Hài nhi đã gửi nó qua, nhưng nó bị chậm lại vì 1 vài lý do. Hôm nay là bữa tiệc sinh nhật của phụ thân, và Ngũ đệ, hài nhi rất vui. Hài nhi muốn mang Ngũ đệ đi để chọn lựa một vài món. "

Lâm phụ gật đầu:

" Hài nhi thật có lòng, đừng rời bàn quá lâu, đi nhanh rồi còn trở về sớm. "

" Hài nhi đã biết, cám ơn phụ thân. "

Thanh niên đứng lên ngón tay nhẹ nhàng kéo góc quần áo của Vạn Nương dưới sự che đậy của ống tay áo choàng rộng, Vạn Nương định thần lại,vội đi theo phía sau

Khoảng cách giữa hai người bọn họ là bốn thước, từ góc độ này nhìn anh càng thêm cao lớn, thẳng tắp như một cây tùng.

Dường như anh biết chân cô đã tê dại, người thanh niên bước rất chậm, anh luôn chậm lại một chút để cô theo kịp.

Sau khi rẽ trái, phải vào sân, một cô gái mặc áo xanh tiến đến đón cô, người thanh niên giải thích cho cô vài câu rồi cô gái lui ra ngoài, nhưng cô nhìn Vạn Nương một cái nhìn kỹ hơn khi cô rời đi.

Đầy bất ngờ, hơi cảnh giác.

Anh dẫn Vạn Nương vào phòng ngủ chính, xoay người vươn hai tay về phía cô, giọng điệu ôn nhu: “Đưa Ngũ đệ cho ta.”

Vạn Nương giao đứa bé, ánh mắt không khỏi nhìn sang trái, sang phải.

Trong phòng ngủ này ... cô không nhìn thấy đồ chơi của đứa trẻ, phải không?

Thấy cô không nhúc nhích, nam thanh niên kia mang theo ý cười: “Còn không thay quần áo?”

“A?”

“Quần áo đặt sau bình phong, vừa thay xong liền đi đến tiền sảnh tìm ta. “

Sau đó, thiếu gia ôm Lâm Du rời khỏi phòng ngủ, không quên đóng cửa lại cho nàng.

Vạn Nương nghi ngờ bước tới sau bình phong, và cô nhìn thấy một chiếc áσ ɭóŧ nhỏ xếp chồng lên nhau một chiếc áo lớn cùng màu.

Đường khâu ổn, chất liệu mềm mại, màu sắc giống như những gì cô ấy đang mặc hôm nay.

Bên ngoài có tiếng chim hót nhàn nhạt, trong nhà tràn ngập mùi mực nhàn nhạt, Vạn Nương đứng dưới bình phong, lâu lâu nhìn chằm chằm vào cây trúc mực, chợt đưa tay lau mắt.

Cô lấy khăn tay lau người sạch sẽ, mặc quần áo sạch sẽ rồi đi đến sảnh trước với bộ quần áo bẩn thỉu của mình.

Thiếu gia đang bế Lục đệ làm trò cười.

Đừng nhìn Lục thiếu gia có chút con con , tuy còn bé, nhưng sức lực cũng không nhỏ chút nào, giẫm lên đùi thiếu gia, trong tay cầm một chiếc lục lạc tinh xảo lắc lắc, trông khá vui vẻ.

Vạn Nương trong nháy mắt có thể thấy được sự bất lực của tuổi trẻ, cô vụng về dùng cánh tay của mình để bảo vệ Lục thiếu gia ở môi trường xung quanh. Cô học được những bài hát mà các bà tử thường dùng để dỗ trẻ sơ sinh.

Vạn Nương mỉm cười đắc ý, tựa hồ nhận thấy có người tới, thiếu niên quay đầu lại, liếc nhìn quần áo trong tay nàng, nói:

"Quần áo để lại đây, mang đi ra ngoài lại có người phỏng đoán." .”Khi nào giặt xong, ta sẽ phái người đến giao cho ngươi”

Nếu chủ nhân có thể làm chuyện này cho gia nhân của mình, thì làm sao Vạn Nương có ý kiến khác, cô không thể không làm.

Sau khi trở lại yến tiệc, không còn rắc rối gì nữa, bọn họ vẫn vững vàng tồn tại đến cuối cùng, Trương Ma Ma cùng cô trở lại sân, trên đường đi Vạn Nương do dự hồi lâu, tuy rằng không hỏi nhưng cô vẫn bị Trương Ma Ma để ý.

"Ngươi muốn hỏi tại sao Lục thiếu gia đột nhiên đói bụng kêu thảm thiết như vậy, đúng ko?"