Chương 1-2: Tinh lạc (1)

Ngày 17/01/2024

Edit: Dandan

======

Dưới không trung xám trắng từng trận gió lớn rít gào giận dữ, mưa thu rơi xuống tí tách tí tách, cỏ dại khô vàng mảnh dẻ phiêu diêu trong gió, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi ẩm ướt dính nhớp.

Nước sông vẩn đυ.c cách đó không xa táo bạo mà vỗ đánh vào dải đá lởm chởm bên bờ sông, mấy chỉ quạ đen đậu trên chạc cây khô khốc để trốn mưa, kéo giọng kêu cạc cạc về phía dưới tàng cây.

Một thanh niên quần áo rách nát nằm trên đám đá vụn.

Hắn nhìn qua cũng mới hơn hai mươi, dáng vẻ thanh tuấn bất phàm, cho dù hai mắt nhắm nghiền, cũng khó kìm được khí tức cuồng vọng, làm người cảm thấy khó tiếp cận.

Người này nửa người đều ngâm trong vũng máu, đặc biệt là cánh tay phải đã là hóa thành xương khô, mặt trên còn tàn lưu một chút máu thịt đầm đìa, quạ đen đậu trên cây rất thích ăn thịt thối, thèm đến mức tròng mắt đen nhánh phát ra màu sắc đỏ tươi lộc cộc lộc cộc chuyển động không ngừng, nhưng lại giống như sợ hãi điều gì mà không dám tới gần.

Ninh Bất Vi là bị đánh thức.

Hắn chậm rãi mở to mắt, huyết sắc dưới đáy mắt chưa tan, đột nhiên cảm giác đau đớn truyền đến làm hắn ho ra tiếng, máu tràn ra ngoài từ khóe miệng, theo cằm chảy dần đến thái dương, thấm ướt đuôi dây cột tóc màu xanh tuyết.

Nước mưa lạnh lẽo đánh vào trên mặt, gọi về thần trí đã có chút tan rã của hắn.

Hắn vậy mà không chết.

Ninh Bất Vi nhìn chằm chằm không trung trắng xám, thong thả gợi lên khóe miệng, tươi cười trên mặt ở trong mưa từng chút từng chút mở rộng hơn, cuối cùng cười to lên.

Trời không diệt Ninh Bất Vi hắn!

Gì mà Sùng Chính Minh, Vô Thời Tông, gì mà Nan Thư tôn giả, tân tú Chử gia, đám rác rưởi lòng tham không ngừng lại thích ra vẻ đàng hoàng! Còn không phải đều chết trong tay hắn! Toàn bộ đều hồn phi phách tán trở thành chất dinh dưỡng cho Chu Tước Đao!

Tiếng cười điên cuồng làm đám quạ đen chuẩn bị đợi được ăn no nê ở trên cây kinh sợ tới mức vỗ cánh phành phạch bay đi.

Ninh Bất Vi dừng cười, gương mặt tuấn tú âm trầm đến đáng sợ, hắn sớm hay muộn cũng gϊếŧ hết đám ngụy quân tử này! Sát Vô Thời Tông dẹp yên Sùng Chính Minh! Đặc biệt là đám Chử gia rác rưởi kia!

Nghĩ đến đây trong đôi mắt đỏ của Ninh Bất Vi tràn đầy sát ý, nhưng mà hắn chỉ có thể nằm trên đám đá vụn cộm người không thể động đậy.

Hắn muốn điều động linh lực trong đan điền để chữa thương, lại phát hiện trong đan điền khô cạn, không có một chút linh lực nào, hắn không thể tin mà thử lại lần nữa, chính là dù đã thử nhiều lần nhưng đều chỉ có một kết quả.

Tu vi mà hắn khổ tu suốt 500 năm lại đã mất hết!

Trong lòng dâng lên tức giận, tức đến mức làm Ninh Bất Vi phun ra một ngụm máu đen.

Nhất định là lão đông tây Nan Thư kia giở trò!

Chỉ tiếc Nan Thư tôn giả đã sớm hồn phi phách tán trở thành chất dinh dưỡng cho Chu Tước Đao, Ninh Bất Vi thích nhất là khiến người chết không toàn thây, lúc này dù muốn quất xác đều không thể.

Ninh Bất Vi dùng sức liếʍ liếʍ hàm răng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, hắn theo thói quen mà muốn gọi ra Chu Tước Đao, kết quả trên tay không có cảm giác được sức nặng trước kia nữa, nâng tay lên nhìn kỹ, bảo bối của hắn lúc này chỉ còn lại có một cái “ Đầu ”, lẻ loi mà nằm lòng bàn tay hắn.

Chu Tước —— trong lòng Ninh Bất Vi kêu rên một tiếng, suýt chút nữa liền không qua được.

Đây quả thực là so với việc hắn mất hết tu vi còn mang đến đả kích lớn hơn nữa.

Pháp bảo bản mạng chết không toàn thây vỡ thành nhiều mảnh, Ninh Bất Vi run rẩy bàn tay sắp còn lại có mỗi xương cốt của mình, khâu lại gần một nửa thân đao, nhưng còn có hơn phân nửa xác chết của Chu Tước Đao không rõ tung tích.

Ninh Bất Vi ngưỡng mặt nằm trên đá, cảm giác vui sướиɠ vì tuyệt xử phùng sinh đã biến thành đau đớn không nguôi.

Tu vi thì mất hết, Chu Tước Đao thì vỡ nát, cả người thì trọng thương không thể động đậy, hắn nhìn chằm chằm nhánh cây khô queo trên đỉnh đầu, phía trên còn treo một mảnh lá khô vàng muốn rụng lại không rụng hấp hối giãy giụa trong gió thu.

Ninh Bất Vi nhìn lá cây, lại ho ra một búng máu, sau một lúc lâu lại âm trắc trắc mà cười ra tiếng.

Linh Lung Cốt.

Hắn hao tâm tốn trí trộm Linh Lung Cốt từ Sùng Chính Minh, chí bảo có thể giúp phàm nhân trọng tố căn cơ trường sinh bất tử, có thể giúp tu sĩ bạo trướng tu vi trực tiếp đạp phá hư không phi thăng thành tiên.

Đám ngụy quân tử tự xưng là chính đạo kia tranh đoạt chí bảo không dứt, cuối cùng ai cũng không đoạt được, lại đưa ra một suy nghĩ ngu xuẩn cung phụng chí bảo, cuối cùng còn không phải tiện nghi cho Ninh Bất Vi hắn!

Bảo vật tốt như thế sao hắn có thể nói ném liền ném.

Thân thể Ninh Bất Vi đã không có cảm giác, hắn gian nan mà nâng tay lên, duỗi vào trong vạt áo tìm kiếm, dùng cốt trảo mang theo máu thịt xách ra Linh Lung Cốt ——

Chí bảo có thể cho hắn lập tức phi thăng!

Ninh Bất Vi xách chí bảo đến trước mắt tập trung nhìn vào.

“ Oa! ”

Một tiếng khóc nỉ non trong trẻo của trẻ mới sinh vong vọng khắp bờ sông, kinh động đến đàn chim chim bay bên bờ sông, tiếng khóc lảnh lót ở trong u cốc trống trải mang đến từng trận tiếng vọng.

Biểu cảm mừng như điên trên mặt đại ma đầu Ninh Bất Vi tai họa một phương, không chuyện ác nào không làm trong nháy mắt vỡ nát.