Chương 1-1: Tinh lạc (1)

Ngày 14/01/2024

Edit: Dandan

======

Tinh Lạc Nhai¹ là những dãy núi thương thanh chạy dài không dứt, không thấy điểm cuối, có hơn trăm người đang ngự kiếm bay trong mưa, tất cả đều là bạch y tu sĩ búi tóc hồng quan cài trâm ngọc, tóc đen trong mưa lại không hề bị ướt một chút nào, lại đều đồng thời nhìn chằm chằm tràn đầy đề phòng vào người đứng bên vách núi.

“ Ninh Bất Vi! Còn mau giao Linh Lung Cốt² ra! ” Bạch y tu sĩ tóc vấn trâm ngọc ngự kiếm bay giữa không trung, vô cùng đau đớn nói: “ Tới tận lúc này mà ngươi vẫn không chịu hối cải! ”

“ Ma đầu! Ngươi gϊếŧ 17 vị đệ tử nội môn của tông môn ta, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! ”

“ Ninh Bất Vi! Phía sau ngươi là Tinh Lạc Nhai, xa hơn nữa chính là Ám Vực³, ngươi đã không còn nơi để trốn nữa! ” Có người tức giận nói: “ Còn không mau đưa tay chịu trói! ”

Vô Tẫn Hà⁴ cuồn cuộn mãnh liệt chảy về phương tây, nước sông vẩn đυ.c làm người vĩnh viễn cũng không thể nhìn được đáy sông, tiếng sấm nổ ầm ầm dưới màn trời đen nhánh, tia chớp trắng xanh xé rách trời cao, ánh sáng kia làm cho hoa bỉ ngạn nở đầy khắp đồi núi Tinh Lạc Nhai nhìn như biển lửa lớn đang cháy hừng hực.

“ Cũng chỉ là một khối xương cốt nát mà thôi, đáng giá cho các ngươi xuất động nhiều người như thế này sao? ” Nam tử đứng bên vách núi chênh vênh, tùy ý vứt lên vứt xuống hộp gỗ trong tay, khiến người khó thở.

“ Tặng không cho ta, ta cũng không thèm. ” Hắn cười khinh miệt, lật tay, hộp gỗ đàn hương màu đen kia liền vẽ ra một đường cong xinh đẹp ở trong mưa.

“ Dừng tay! ”

“ Ninh Bất Vi! ”

“ Ma đầu tội đáng chết vạn lần! ”

Các tu sĩ muốn ngăn cản hành động của hắn mà bay về phía biên giới Tinh Lạc Nhai, lại bị một màng chắn vô hình ngăn cách ở bên ngoài, hiển nhiên nơi này đã bị người bày ra trận pháp bảo hộ, có người dùng linh lực muốn phá trận, trong nháy mắt tiếp theo đã bị kéo vào trong trận, biến thành thi thể khô queo, trở thành chất dinh dưỡng cho trận pháp.

“ Nhãi ranh, sao ngươi dám! ”

Một giọng nói già nua nhưng hùng hồn vang vọng cả vòm trời, chỉ trong một tích tắc mà thanh âm mạnh mẽ kia đã truyền từ Tinh Lạc Nhai ra toàn bộ Tân Châu, vô số tu sĩ đều bị chấn động bởi thanh âm này, sôi nổi nhìn về hướng tây.

Trong lúc mọi người kinh hoảng vì không biết vị lão tổ nào của mười bảy châu đã tức giận, nhưng khi nghe được ba chữ Ninh Bất Vi kia, thì đều nhanh chóng áp xuống tâm tư xem náo nhiệt, chỉ hận không thể chạy càng xa càng tốt.

Dưới bầu trời mưa phùn lạnh lẽo bay, Vô Tẫn Hà bị bao phủ bởi màng hơi nước mờ ảo, huyền y nam tử đứng khoanh tay bên vách núi cheo leo, tóc đen dài như lông quạ bị cột lên sau đầu bởi một sợi dây màu xanh tuyết không phù hợp, gió thu thổi vạt áo của hắn bay phất phới.

Thân đao Chu Tước Đao⁵ vang lên tiếng kêu ong ong, vô số vong hồn hóa thành sương mù đen nhánh dày đặc vờn quanh thân đao, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng không cam lòng, làm lòng người kinh hoảng sợ hãi.

Chu Tước Đao khiến vô số người thuộc mười bảy châu sợ hãi lại bị hắn tùy ý mà đạp dưới chân, Ninh Bất Vi nhìn lão giả râu tóc bạc trắng nơi xa, nở nụ cười không chút quan tâm: “ Sao lại không dám? ”

Lão giả gầm lên một tiếng, trong tay xuất hiện một Bát Bảo Linh Lung Tháp⁶, thân tháp nháy mắt to hơn gấp trăm lần, ầm ầm lơ lửng phía trên trận pháp, “ Tà ma ngoại đạo! Hôm nay lão phu sẽ tiễn ngươi đoạn đường! ”

“ Tôn giả chớ vội! ” Trong số tu sĩ có người vội vàng ngăn lại, “ Nơi này là Tinh Lạc Nhai, phía dưới chính là Ám Vực, nếu không cẩn thận, chúng ta có thể đều phải cùng tên tiểu tốt cuồng vọng này rơi vào Ám Vực! Xin Tôn giả xem xét! ”

Sau lời khuyên này, lại lục tục có người ra mặt.

“ Tôn giả, Linh Lung Cốt hiện giờ đã rơi vào Ám Vực, việc này cần phải bàn bạc lại kỹ hơn, vạn lần không thể giải quyết hắn tại đây! ”

“ Vô Tẫn Hà là con đường dẫn đến Nhị Châu và Trung châu, còn thỉnh tôn giả xem xét! ”

Lão giả đầu bạc nổi giận nói: “ Đám hậu bối các ngươi! Tham sống sợ chết! Nếu hôm nay không diệt trừ ma đầu này, ngày sau tất thành đại họa! ”

“ Ninh Bất Vi! ” Có người gầm lên một tiếng: “ Đông Nam Tốn Phủ Tham Thương Nhị Châu vì Ninh gia các ngươi mà sinh linh đồ thán, linh mạch đứt đoạn! Trong suốt 500 năm qua ngươi tàn sát bừa bãi mười bảy châu khiến oan hồn lưu lạc nhân gian không thể siêu thoát, tất cả tội lỗi đều là do Ninh gia các ngươi gây ra! ”

“ Ngươi phạm phải vô số sát nghiệp, trên người oán khí ngập trời, nay Sùng Chính Minh tại đây thay trời hành đạo! Ma đầu tốc tốc để mạng lại! ”

Một thanh niên nam tử ngự kiếm đáp xuống, bấm tay niệm thần chú hoa cả mắt, kim quang hộ thể phóng lên cao, trường kiếm màu ngọc sau lưng dẫn lôi giáng xuống, trường kiếm mang lôi nhấc lên luồng gió mạnh mẽ, tràn đầy sát ý xông thẳng đến Ninh Bất Vi!

“ Chử Lễ! Trở về! ” Người ở phía sau thanh niên không kịp ngăn cản, chỉ có thể xuất kiếm tương trợ, nhưng mà đã muộn rồi.

Đao Chu Tước chưa ra khỏi vỏ, Ninh Bất Vi vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có tay áo dài khẽ lay động, Chử Lễ chưa đến gần người, cả người đã ầm ầm nổ tung, sương máu ở trong mưa tản ra, lẫn vào nước mưa tích táp dừng trên cánh hoa, lưu lại từng đường máu.

“ Hoa hòe loè loẹt. ” Ninh Bất Vi hơi có chút ghét bỏ mà đưa ra đánh giá, cười khinh miệt, “ Các ngươi còn không bằng con kiến, chết không đáng tiếc. ”

“ Đi! ” Trong các tu sĩ có người thấy tình thế không ổn liền muốn lui lại, đáng tiếc đã chậm, trận pháp khủng bố kia đã sớm bất tri bất giác mà lan tràn đến dưới chân hắn, tức khắc hoảng sợ kêu to: “ Trận này là sống! Aaaa —— ”

“ Nít ranh cuồng vọng, để mạng lại đây! ” Lão giả đầu bạc gầm lên một tiếng, bảo tháp ầm ầm ép xuống, đất trời chợt biến sắc.

Chu Tước Đao dưới chân Ninh Bất Vi thoáng chốc chấn động mãnh liệt, tiếng kêu thê lương của oan hồn lệ quỷ vang vọng toàn bộ Tinh Lạc Nhai, sương mù màu đen lan tràn ở trong mưa, giống như nhỏ một giọt mực vào trong nước, thoáng chốc tràn ra tứ phía, chỉ trong giây lát đã bao phủ lấy toàn bộ mọi người.

Trường kiếm manh theo ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua màu đỏ hoa lệ, sắc đỏ độ nhiên nổ tung trong sương mù mờ ảo.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tiếng kêu thảm thiết đã vang lên hết đợt này đến đợt khác, sương máu mờ ảo che trời lấp đầy phát tán ra ngoài, mưa thu lành lạnh trộn lẫn với sương máu cùng rơi xuống, đánh vào hoa bỉ ngạn đang nở rực rỡ khắp núi rừng kia.

Vô Tẫn Hà bắt nguồn từ Chấn Phủ Ất Châu ở phương Đông, xuôi dòng từ đông đến tây xuyên qua Trung Châu, cùng với Tinh Lạc Nhai tại Đoái Phủ Tân Châu, rồi ầm ầm rơi vào Ám Vực.

Bầu trời phía trên Tinh Lạc Nhai cuồn cuộn mây đen, sấm sét ầm ầm, một trận chiến này kéo dài bảy bảy bốn mươi chín ngày, những dãy núi xung quanh đều bị san thành bình địa linh mạch đứt đoạn, Tinh Lạc Nhai rơi vào Ám Vực.

Vô Tẫn Hà vốn chảy từ đông sang tây lại chảy ngược trăm ngày, Chử Lâm Uyên - tông chủ Vô Thời Tông xuất quan, Quân Tử Kiếm⁷ ra khỏi vỏ phá hủy một phần núi sông, mới có thể làm cho Vô Tẫn Hà khôi phục dòng chảy ban đầu, miễn đi duyên hà bảy châu sinh linh đồ thán.

Một trận chiến tại Tinh Lạc Nhai này, 513 người thuộc 120 tông môn trong Sùng Chính Minh, không một người sống sót, hồn đèn lưu lại tông môn đều lụi tàn, vô số thiên tài ngã xuống, tiếng khóc quẩn quanh bên trong các đại tông môn.

Mà đại ma đầu Ninh Bất Vi oai phong một phương ở tu chân giới gần 500 năm, khiến mười bảy châu không được an bình từ đây tung tích không rõ, mai danh ẩn tích.

======

Tinh Lạc Nhai¹, Linh Lung Cốt², Ám Vực³, Vô Tẫn Hà⁴, Chu Tước Đao⁵, Bát Bảo Linh Lung Tháp⁶, Quân Tử Kiếm ⁷: đều là tên riêng của địa danh hoặc linh khí, pháp bảo,.... Nên mình sẽ không dịch thuần việt mà để nguyên hán việt.