Nơi căn phòng của thằng Đủ lính vẫn bao vây nghiêm ngặt nhầm bảo vệ hiện trường, đồng thời đây cũng là yêu cầu của ông hội đồng. Chỉ riêng Khánh An có thể tùy ý ra vào.
Đã một ngày trôi qua sau cái chết của thằng Đủ, cả buổi sáng hôm nay nó dựa theo lời mô tả của Ngọc Dung vào phòng thằng Đủ tìm manh mối về xyanua, chủ yếu tìm về xyanua dạng rắn vì ở cái vùng này để có một ít xyanua dạng rắn đã đủ khó khăn chứ đừng nói đến dạng khí, hơn nữa tuy ở dạng khí sẽ tiện gϊếŧ người diệt khẩu nhưng lại rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì chẳng những thằng Đủ mà cả tên hung thủ kia cũng vong mạng.
Nó cứ thế tìm, mọi ngóc ngách đều không bỏ sót thậm chí cả cái chân giường cũng không bỏ qua, cửa sổ và cửa chính đều đã kiểm tra qua mấy lần.
Mấy tên lính ở đây đều biết Khánh An là rể quý của ông hội đồng cho nên cũng thập phần kiêng kè, mặc kệ Khánh An lục lọi tìm kiếm đều không dám lên tiếng làm phiền.
Mãi một lúc lâu sau, một tên lính ở gần đó thấy nó cứ loay hoay tìm chỗ này chỗ kia, thậm chí cả một góc khuất nhỏ cũng không bỏ sót liền nổi lên tò mò, không nhịn được mà hỏi.
" dượng kiểm tra lâu như vậy, đã tìm được chút manh mối nào hay chưa?"
Nghe có người hỏi nó quay sang nhìn hắn, tên lính này có vẻ nhỏ tuổi nhất trong đám kia, vẻ mặt non nớt lại có tính hiếu kì, không biết chừng hắn là người mới. Nghĩ như vậy Khánh An cũng chẳng thèm để ý đến hắn, người mới chưa đủ kinh nghiệm chưa từng trải qua sóng gió cho nên rất dễ dàng bị cám dỗ mua chuộc, nó không muốn dây dưa nhiều lời với loại người như vậy.
Tên lính có vẻ khó chịu thậm chí là ghét khi thấy Khánh An chẳng thèm để ý đến hắn, hắn hừ một tiếng còn liếc trắng Khánh An một cái rồi mới hậm hực trở về vị trí của mình, tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn không ngừng lén quan sát theo từng hành động cử chỉ của Khánh An, hầu như không bỏ qua bất kỳ hành động nào.
Tuy là phòng dành cho gia nhân hơn nữa còn nằm ở vị trí kế phòng chứa củi nhưng mỗi phòng ở đây đều có đầy đủ những vật dụng cơ bản như, bàn ghế, ấm trà ly trà, một chiếc giường, nơi để quần áo và một tấm bình phong. Mỗi một này nơi nó đều kiểm tra qua một lượt nhưng riêng bàn ghế và cả ấm trà ly trà thì đặc biệt cẩn trọng chú tâm hơn nhiều. Đơn giản vì nó nghĩ, nếu Tiến Đạt đến đây tìm thằng Đủ và muốn dùng xyanua thì nơi tốt nhất chính là trên bàn trà.
Mặt bàn được ghép lại từ 6 tấm ván gỗ nhỏ, do thời gian đã lâu cho nên cả chiếc bàn này đều đã ngã sang màu nâu đen nhẹ, màu sắc như thế này đối với xyanua dạng rắn có hình dáng giống với đường mà nói là đặc biệt nổi bật, dễ nhìn thấy nhất.
Góc bên phải ở giữa khe hở của mặt bàn, một hạt li ti màu trắng đặc biệt nổi bật nằm ở đó, một hạt nhỏ xíu như đường loại khô to nhưng chỉ là muốn xác định được nó là đường hay xyanua thì còn cần phải kiểm nghiệm qua, nó lấy cây nhíp nhỏ cẩn thận gắp hạt tinh thể màu trắng bỏ vào túi zipper chỉ đỏ sau đó cẩn thận kéo khoá lại.
Nhìn quanh một vòng, nó nhét túi zipper vào túi áo sơ mi trước ngực, một chút manh mối nhỏ này rất có ích cho việc tìm ra hung thủ nên cần phải nhanh chóng tìm người kiểm tra loại chất rắn này.
Nó bước ra ngoài nhanh như chớp rời khỏi phòng thằng Đủ.
Chạy đến chỗ của vị pháp y kia, không biết là lấy từ đâu ra lòng tin nhưng tận đáy lòng nó chắc chắn mình có thể trong cậy vào vị pháp y này.
Trước cửa nha môn hai tên lính thấy có người đang chạy tới liền bước ra chặn gậy ngăn cản.
" đứng lại, ngươi muốn làm gì"
Nó biết vào giờ này nếu muốn gặp pháp y kia thì chỉ có thể đến đây nhưng nếu muốn gặp thì phải nói đích danh của người ta nhưng chỉ trách nó quá bất cẩn lại quên mất xin tên họ người đó nên chỉ đành nài nỉ xin xỏ mấy tên lính này.
" tui muốn gặp một vị pháp y, vị đó có quen với tui, các anh cho tui vào đi"
" không thể được, ngươi nghĩ ngươi là ai, ở đây là chỗ có thể tùy tiện cho người vào hả?"
Tên lính đó có vẻ kiên quyết.
" tui, tui thật sự có việc quan trọng phải gặp vị pháp y đó, cho tui vào đi, chỉ một lát thôi"
Tên lính đó vẫn không chịu, nó cùng tên lính giằng co một hồi cũng không ai chịu thua ai, nó một mực kiên trì muốn vào thì tên tính lại thô lỗ đẩy nó ra, qua một hồi tên lính kia cau mày khó chịu, lộ vẻ mất kiên nhẫn nói.
" sao ngươi lì quá vậy, đã nói là không được vào rồi mà"
Đúng lúc tên đó định đến đẩy Khánh An ra xa thì từ bên trong nha môn đã thấy vị pháp y kia đi ra, chứng kiến cảnh tượng như vậy, pháp y nhanh chóng chạy đến trước mặt tên lính kia, ngăn cản hành động của hắn.
" êy êy êy, các người dừng đã, người này là người quen của tui" pháp y liếc nhìn Khánh An một cái.
Tên lính kia có vẻ không cam tâm nhưng hắn chỉ nhăn mặt bực tức hừ một tiếng rồi cũng lách người qua cho Khánh An đi vào.
Pháp y biết Khánh An đến đây gấp như vậy nhất định có chuyện quan trọng nên cũng không muốn chậm trễ, nhanh chóng cùng Khánh An vào trong.
Ở đây pháp y có riêng một căn phòng làm việc, trong phòng chủ yếu là thiết bị và dụng cụ y tế dùng để khám nghiệm tử thi, cũng có một số thiết bị dùng để thí nghiệm hoá học.
Pháp y mời nó ngồi vào bàn, lại rót cho nó một ly trà rồi mới chậm rãi lên tiếng.
" dượng tìm ra được manh mối gì sao?"
" à phải" vừa nói nó vừa nhanh chóng lấy túi zipper trong túi ra đưa tới trước mặt pháp y, tiện thể nói thêm.
" cái này tui không biết có phải xyanua hay không nên mang đến cho ông xem thử"
Pháp y gật gật đầu vươn tay cầm lấy túi zipper rồi dơ cái túi đến trước mặt mình ngấm nghía thứ tinh thể nhỏ như hạt đường bên trong.
" để tui kiểm tra thử" dứt lời pháp y đứng lên rời khởi bàn trà đi đến bàn để đầy dụng cụ thí nghiệm của mình.
Khánh An tò mò nên cũng đi qua xem ông làm sao để phân biệt xyanua và đường, trên cái khây hình tròn nhỏ đã có sẵn nước ông ta lấy tinh thể trong túi zipper cho vào trong, sau đó là cẩn thận nhìn biến đổi bên trong cái khây nhỏ đó, nó cau mày nhìn một hồi cũng không hiểu cái gì, nhịn không được bèn hỏi.
" như vậy đã xong chưa, làm sao mà biết được đó có phải là xyanua hay không?"
Hai mắt của vị pháp y đó vẫn luôn dán chặt vào cái khây kia, nghe Khánh An hỏi liền theo phản ứng đáp.
" xyanua là muối của axit xianhidric, phần lớn các muối xyanua không tan trong nước và nếu tan thì các muối sẽ bị thủy phân thành môi trường kiềm, đó là phản ứng hoá học khác hẳn với đường, đường khi tan trong nước là hiện tượng vật lý và không có sự tạo thành chất khác"
Pháp y chỉ tay vào khây nhỏ trên bàn rồi nói tiếp.
" dượng nhìn xem đây là gì?"
Không cần pháp y chỉ thì ánh mắt của nó đã luôn không rời cái khây kia, rõ ràng khi bỏ hạt tinh thể đó vào nước thì nó không tan như đường mà lại thủy phân thành môi trường kiềm, như vậy thì kết quả đã rõ, đó chính là xyanua.
Cả hai cùng nhìn vào kết quả thu được không khỏi rùng mình một cái, thủ đoạn như vậy quả là đủ tàn độc.
" dượng tìm được xyanua này ở đâu?"
" trên bàn ở bên trong phòng ngủ của thằng Đủ"
Pháp y rời khỏi bàn thí nghiệm vừa nói.
" đi, chúng ta sang đây nói chuyện" ngồi xuống bàn, ông lại như thói quen rót thêm cho Khánh An một ly trà.
" như vậy là chúng ta đã phát hiện thêm một manh mối nhưng chỉ dựa vào cái này thì vẫn chưa thể chứng minh được gì cả"
Nó vươn tay nhận lấy ly trà từ pháp y, nghe pháp y nói liền gật gù.
" như vậy thì thật là lạ, rõ ràng đây là dạng rắn, hơn nữa ông nói trong dạ dày của thằng Đủ cũng không phát hiện gì...... rốt cuộc thì hắn ta ra tay bằng cách nào chứ"
Pháp y cũng trầm ngâm nhìn ngoài cửa sổ, hàng trúc rậm rạp lá xanh mương mướt, có gió thổi nhè nhẹ đung đưa từng nhánh tre, thật khiến người ta có cảm giác muốn hưởng thụ nhưng trong không gian trong lành mát mẻ đó là sự rình rập của một số loài vi khuẩn luôn ẩn mình trong không khí mà mắt thường chúng ta chẳng thể thấy được, dù những loại vi khuẩn đó gây hại không đáng kể thậm chí ở mức âm nhưng đã gọi là vi khuẩn thì vẫn chẳng tốt lành gì. Bởi vậy mới nói, dù là ở trong thời buổi yên bình thì người ta vẫn luôn cảnh giác phòng ngừa chiến tranh, dù là việc mà mình không thể thấy nhưng chưa chắc gì sự thật đằng sau nó đã là như vậy, luôn có những nguy hiểm mà chúng ta chẳng thể đoán trước được.
Pháp y cúi thấp đầu, tay sờ sờ vào ly trà như đang suy nghĩ gì đó, khoảng chừng ba phút sau pháp y mới ngước mắt nhìn Khánh An.
" hung thủ này chắc chắn vẫn còn giấu nhiều thủ đoạn tâm cơ hơn nữa, dượng nên cẩn thận....." dừng khoảng ba giây, pháp y nhìn thẳng vào Khánh An lại nói tiếp.
" kẻo cái chết của thằng Đủ vẫn chưa giải được thì dượng đã vong mạng"
Lời nói mang một chút ý đùa lại khiến nó lạnh người, qua vụ việc vừa rồi nó liền biết Tiến Đạt là người sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, người hôm trước còn là thân tín của hắn nhưng ngay hôm sau hắn đã không chần chừ mà gϊếŧ chết chứ đừng nói đến nó, nhớ lại ánh mắt khıêυ khí©h của hắn dành cho nó tại hiện trường của ngày hôm đó thì trong lòng nó lại lạnh thêm một đoàn, cũng không biết nó đã làm gì mà hắn lại liên tục nhắm vào nó như vậy, thậm chí còn không ngại ra tay gϊếŧ người.
Thở dài một hơi, nó nhanh chóng rạt qua một bên suy nghĩ não nề đó rồi mỉm cười nhận lòng tốt của pháp y cũng đồng thời trấn an ông.
" haha, tui biết rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở"
Lại nói vài lời với nhau thêm một hồi nó mới chợt nhớ ra.
" xuýt thì quên mất, ông tên là gì? lúc nãy khi lính chặn cửa tui vốn định nhắc tên của ông lại sực nhớ mình vẫn chưa biết tên ông, đúng là thất trách mà"
Pháp y nghe nó nói vậy liền ha hả cười, ông không khỏi nghĩ thầm trên đời này có thêm người như nó vậy không, đã gặp mặt nhau mấy ngày vẫn không biết tên ông, đã vậy mà giờ này mới hỏi tới.
" dượng thật là, tui tên Đỗ Nghiệp, thứ ba, dượng kêu tui chú ba Nghiệp là được rồi"
" dạ được, chú ba Nghiệp" nó âm thầm ghi nhớ cái tên này vào lòng.
" í..... cái tên này quen lắm đa, hình như con từng nghe ở đâu rồi thì phải...... chú.... chú ba Nghiệp, chú ở xóm Chín Hổ đúng không?" nó lấp bấp kinh hãi, thảo nào mà khi lần đầu gặp mặt lại thấy quen mắt đến vậy, hoá ra là người quen.
" chú nhớ con không? con là Khánh An nè, con của hai Đức đó, chú nhớ không?"
Chú ba Nghiệp thoáng chốc vẫn chưa kịp tiếp thu lượng thông tin mới toanh này thì Khánh An đã lao tới lay lay bả vai ông khiến ông như muốn choáng váng.
Khi sắp chịu không nổi nữa ông mới nhanh chóng kiềm chế Khánh An lại, giữ chặt hai tay nó, ông nhìn chằm chằm nó từ trên xuống dưới một lượt rồi mới chậm rãi lên tiếng.
" là Khánh An thật sao?...... sao, sao con lại thành ra thế này rồi? chú thật đã không nhận ra"
Chú ba Nghiệp lại nhớ đến chi tiết không hợp lý, lại hỏi.
" vợ...... con..... con là chồng của cô ba Ngọc Dung thật sao?"
Nghe chú ba Nghiệp hỏi vậy thì tâm trạng nó hơi trùng xuống, nó áy náy gãi gãi đầu.
" con cũng không muốn như vậy, chỉ là phóng lao thì phải theo lao thôi" thật ra cũng là vì nó thương Ngọc Dung nên mới chấp nhận đánh cược bản thân vào nguy hiểm như vậy, nhưng là, nếu nói như thế sợ là chú ba sẽ không kịp tiếp thu mất thôi.
Chú ba Nghiệp nghe như vậy thì liền thở dài, dù không biết khoảng thời gian qua Khánh An đã phải trải qua những gì nhưng xem ra là chẳng dễ dàng gì, chú lại nhìn đến thân phận hiện tại của nó, lại thở dài, thân phận này, giới tính này, đúng là trớ trêu mà.
Thấy chú ba Nghiệp thở dài liên tục như vậy nó liền biết chú nghĩ tới chuyện gì, nó vươn tay vỗ vỗ lên mu bàn tay thô ráp của chú, nhỏ giọng trấn an.
" chú ba không cần lo lắng, Ngọc Dung rất tốt với con hơn nữa cô ấy vẫn chưa phát hiện ra bí mật của con, con có thể che giấu tốt mà, chú yên tâm nha"
Chú ba rút tay ra xỉ mạnh vào trán nó, bất đắc dĩ mắng:" thằng cha mày, lớn rồi, cao lên rồi, như vậy thì khôn lắm sao? cha má bây đã không còn, bây không còn điểm tựa nữa, hiện giờ chú không lo thì ai lo đây?" chú lại nói tiếp.
" bây đó, tao ở tuốt miệt bên đây nên ngày cha má bây mất tao nào có hay, mà đợi đến khi tao biết thì chuyện cũng đã rồi, haizzzz..... khoảng thời gian đó tao không tìm được bây tao rất áy náy với cha má bây" chú ảm đạm thở dài, đôi mắt phong trần chứa đầy chua xót nhìn Khánh An.
" nếu tao tìm được bây sớm hơn thì bây đã không phải như vậy" đôi mắt của chú cũng đã ngập nước, chú đau lòng vươn tay sờ lên gương mặt của Khánh An, tội cho đứa cháu gái mệnh khổ này của chú, lúc nhỏ đã sống trong khổ cực nhưng lại được cái lớn lên xinh đẹp và hiểu chuyện, chú cùng cha má nó cứ nghĩ nó sau này sẽ lấy một tấm chồng như ý nhưng nào có ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, đã không được sống bằng giới tính thật của mình lại còn phải ngày đêm chống lại kẻ thù đang muốn hãm hại, càng nghĩ chú lại càng tự trách bản thân mình hơn, nước mắt cũng đã tuôn ra.
" ách...."
Nó thấy vậy liền luống cuống tay chân lau nước mắt cho chú vừa nói.
" chú à, chú đừng như vậy, hiện giờ con vẫn tốt, con không sao đâu, chú đừng như vậy mà"
_____________ #
Tua thôi :)) Khi nó trở về thì trời đã tối khuya, vốn cũng không trễ như vậy nhưng vì chú cháu lâu ngày gặp lại nên có rất nhiều chuyện để nói, hơn nữa lúc đầu chỉ là nói chuyện qua lại nhưng vì nó thấy trên kệ có để rượu thế là hai chú cháu vừa nói vừa nhấm nháp một chút rượu nhưng một chút liền là một mạch đến giờ này đây, hiện giờ cũng đã tám giờ hơn, trên người nó nồng nặc mùi rượu nên quyết định trực tiếp đi tắm để loại bỏ mùi rồi mới trở về phòng, vì nó biết Ngọc Dung không thích mùi của rượu.
Ngâm nước lạnh một hồi nó đoán giờ này chắc Ngọc Dung đã ngủ rồi đi, muốn tắm thêm một hồi nhưng vừa nghĩ đến Ngọc Dung thì nó lại có chút nhớ nàng, không phút giây do dự nó lập tức đứng dậy mặc quần áo rồi nhanh chân trở về phòng.
Bên trong căn phòng đã không còn ngọn nến hoàn toàn tối đen như mực, nó nương theo ánh trăng mờ mò mẫm bước vào phòng, nhẹ nhàng mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa cứ như sợ người kia sẽ bị tiếng ồn đánh thức nhưng chỉ một giây sau đó nó liền cứng người. Ánh sáng mờ ảo của Trăng chiếu qua khung cửa sổ dừng lại trên người con gái đang ngồi im trên bàn, ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Dung vẫn luôn im lặng dõi theo từng hành động của nó kể từ lúc nó vừa mở cửa đến giờ, nàng mím môi, âm thanh lạnh như băng vang lên.
" đi đâu đến giờ này mới về"
Nó cảm thấy như nhân sinh đến đây là cùng, thái dương đã đỗ mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời nó vẫn phản ứng kịp.
Thấy nó không trả lời mà còn đứng như gọc cây thì Ngọc Dung càng tức giận hơn, nàng lập tức đứng dậy định cho nó một bài học nhưng vừa đến gần đã khựng lại khi ngửi thấy trong hơi thở nó có mùi rượu.
" An uống rượu?"
Nghe hỏi nó theo bản năng liền đáp.
" không có, tui đâu có uống rượu"
Ngọc Dung giận đến muốn bốc lửa luôn rồi, từ buổi chiều đến giờ nàng ở nhà cứ lo lắng muốn chết được nhưng người này cư nhiên lại đi uống rượu đến giờ này mới mò về đến nhà, ở bên ngoài vui chơi như vậy nào có biết nàng ở nhà lo lắng ra sao, đã thế về đến nhà còn nói dối muốn che dấu nàng, thật tức chết mà, hiện giờ nàng rất muốn dạy dỗ cho kẻ chẳng ra gì này một trận nhưng lại không nỡ ra tay, vô cùng ấm ức ủy khuất lại chẳng thể phát tác, nàng hậm hực trở về giường, quyết định chôn mình vào trong chăn mặc kệ kẻ chẳng ra gì đó.
Tô Khánh
An đáng ghét, hôm nay lại còn dám nói dối em, An giỏi lắm, An chờ đó. Biết mình đã chọc giận Ngọc Dung nó nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đến giường, nằm cạnh nàng, vươn tay qua eo ôm lấy nàng từ sau lưng, kề sát vào tai nàng thủ thỉ.
" đừng giận mà công chúa nhỏ của tui, không phải tui muốn nói dối em đâu, uhm..... thật ra là hôm nay tui gặp lại người quen, là người chú họ hàng của tui, hai chú cháu rất lâu mới gặp lại nên ôn chút chuyện cũ thôi, tui không uống nhiều đâu nhưng tui biết em không thích mùi rượu nên mới nói dối vậy, tui chỉ sợ em khó chịu thôi mà, đừng giận mà"
" lúc em hỏi An uống rượu đúng không? thì rõ ràng là em ngửi ra được mùi rượu rồi, vậy còn cố nói dối làm gì?"
" cái đó......" vẻ mặt của nó cực kì khó coi, không biết nên trả lời làm sao nhưng vì sợ Ngọc Dung giận nên liền trả lời theo suy nghĩ.
" tui chỉ theo phản xạ tự nhiên thôi"
Nghe nó trả lời như vậy Ngọc Dung lập tức quay sang thò cái tay ra khỏi chăn véo thật mạnh vào cái eo nhỏ của nó, nàng cực kì không vừa lòng với câu trả lời của nó, nghiến răng nghiến lợi nói.
" nói như vậy tức là An cho rằng em hung hăn như cọp, sợ nói thật thì em liền cắn An sao?"
" hửm?" nàng cố ý ấn mạnh lực đạo trên tay thêm nữa.
" a đau vợ ơi.... đau đau" tiếng la thê thảm vang lên, nó khóc không ra nước mắt.
Mềm nhũn, trái tim nàng hoàn toàn mềm nhũn khi nghe nó gọi nàng như vậy và đây cũng là lần đầu tiên nó gọi nàng là "vợ" , nghe thật êm tai, đôi môi khẽ cong lên, nàng giảm đi lực đạo, nhẹ giọng nói.
" lần sau còn nói dối em nữa không?"
" dạ không"
" vậy còn uống rượu về khuya như hôm nay nữa không?"
" dạ không, không dám nữa"
Lúc này Ngọc Dung mới hài lòng bỏ tay ra nhưng nàng lại luyến tiếc xưng hô vừa rồi.
" lúc nãy An gọi em là gì?" hơi cúi đầu, hỏi câu này thì mặt Ngọc Dung cũng đã phiếm hồng.
" hửm?" nó khó hiểu cố gắng nhớ lại, vô tình cảm nhận được Ngọc Dung có chút ngượng ngùng liền theo đó mà phán đoán, qua vài giây, nó cười xấu xa kề môi đến bên tai Ngọc Dung thổi một luồng khí ấm nóng, khẽ gọi.
" vợ à!"
Mặt Ngọc Dung đỏ đến tận tai và cả cổ, nàng ngại ngùng vùi đầu vào ngực nó như muốn tìm nơi giấu đi gương mặt đỏ bừng này.
Nhưng nó thấy như vậy thì chỉ càng yêu thích hơn, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ lỡ, cũng không biết là do ma xui quỷ khiến hay do trong người có men mà nó lại có nhiều can đảm thế này, vươn tay nâng cầm Ngọc Dung lên, ánh mắt nhìn vào gương mặt nàng không bỏ sót một chi tiết nào, phải nói gương mặt của nàng sắc sảo đến từng chi tiết, mày liễu rậm đen cong mượt uyển chuyển, mắt phượng to tròn sáng lấp lánh chớp chớp nhìn nó, mũi cao nhưng chóp mũi lại nhỏ xíu rất vừa mắt, nhìn xuống đôi môi như cánh đào đỏ mọng đang hé mở, đôi môi này thật khiến người ta có ý muốn chạm vào, trong người nó lập tức nóng ran lên, nhịn không được mà cúi từ từ đầu xuống.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau thì Ngọc Dung có hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng thậm chí còn hùa theo hành động của nó.
Hơi thở ấm áp và vị ngọt của đối phương như một liều thuốc kí©h thí©ɧ khiến cả hai không thể ngừng lại được. Nàng hoàn toàn hưởng trọn hơi men nóng hổi của nó, ra sức thở gấp để đuổi kịp theo nhịp độ có chút nhanh kia.
Như một đứa trẻ đang ăn được cây kẹo ngọt mà mình ưa thích, nó liên tục mυ"ŧ lấy cánh môi ngọt ngào kia sau đó lại càn quét vào tận bên trong như muốn lấy đi hết vị ngọt đó. Đồng thời tay nó cũng không rảnh rỗi gì, tay trái đã bị Ngọc Dung dùng làm gối kê đầu thì bàn tay phải thon dài kia đã luồng vào bên trong áo của Ngọc Dung, sờ lên da thịt mịn màng trơn bóng của nàng.
Môi lưỡi dây dưa một hồi, khi cả hai đã muốn cạn oxy thì nó mới buông tha cho đôi môi của Ngọc Dung, tuy là vậy nhưng cơ thể của nó đã nóng đến mức không chịu nổi, bàn tay ở bên trong áo vẫn không ngừng sờ mó thậm chí còn có xu hướng đi lên.
" vợ à! có thể không?"
Ngọc Dung thật muốn đập cho cái tên ngu ngốc này một phát, đã đến giờ phút này rồi mà còn hỏi, thật ngượng mà, tuy trong lòng nàng trách mắng nhưng vẫn không khỏi ngọt ngào, ít ra thì nó đã hỏi qua ý kiến của nàng. Ngọc Dung khe khẽ gật đầu, nàng mỉm cười, đây là chồng của nàng, là người nàng chọn, người nàng yêu, nàng sẵn sàng trao cho người này tất cả của nàng.
Được chấp thuận nó liền nhanh chóng chồm người lên đè Ngọc Dung ở dưới thân, từng kiện quần áo ở trên người đều bị vứt xuống nền gạch lạnh lẽo, một đêm này vẫn còn rất dài.