Chương 14

Khi nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng tất cả hy vọng cùng mong chờ đều hoàn toàn sụp đổ không còn sót gì thì bổng nàng cảm giác được người phía trên mình đã ngừng lại ngay sau đó là một lực cực mạnh đẩy ngả hắn ta xuống khỏi người nàng, nàng mừng thầm trong lòng mở đôi mắt đầy nghi hoặc tìm bóng người đã đến cứu nàng, là người đó nhìn thấy người mà nàng vẫn luôn nghĩ đến cuối cùng đã xuất hiện để cứu nàng nàng vui vẻ không thôi thậm chí nàng còn muốn mặc kệ chiếc áo trên người mình đã rách nát mà lao đến ôm người đó để người đó vỗ về an ủi nàng cho nàng cảm giác an toàn vì bây giờ nàng thật sự rất sợ, có thể nếu như người đó không tới kịp thì nàng đã cắn lưỡi tự vẩn để giữ lấy tâm thân trinh tiết này và có thể khi người ta kịp đến cứu nàng thì cái mà người ta cứu được chỉ là một cái xác chết nhưng chuyện này đã không xảy ra vì người đó cuối cùng cũng đến kịp, muốn đến ôm lấy người đó lại thấy người đó và hắn ta đang giằng co nàng liền ngưng hành động muốn ôm lại.

Kiến Trung đang hứng trí bừng bừng lại bị kẻ khác quấy rối liền mất hứng tức giận quay sang định chửi kẻ không biết tốt xấu quấy rầy hắn nhưng lại bị một cú đấm xông thẳng mặt khiến hắn choáng váng tối xầm mặt mày, cảm giác đau rát nơi khoé miệng hắn đưa tay sờ liền biết khoé miệng đã đổ máu.

" thằng gia nhân hèn mọn như mày lại dám xen vào chuyện của tao" hắn tức giận quát lớn, khôi phục tinh thần đứng vững hắn nắm chặt tay thành quyền hướng nó đánh tới.

Nó nhìn thấy chiếc áo trên người Ngọc Dung đã bị tên khốn Kiến Trung xé rách thậm chí còn lòi ra cái yếm đỏ mà như ẩn như hiện còn có thể thấy được khoả tròn trắng nõn nhô ra thì đau lòng tức giận đến bốc lửa, mắt thấy hắn ta từ trên đất bò dậy còn định đánh tới nó liền lập tức bước nhanh đến đấm thật mạnh vào mặt hắn ta

" thằng khốn chết tiệt này, sao mày dám làm như vậy với cô ba hả?" nó như rống lên hét lớn vào mặt Kiến Trung tiếp sao đó không cho hắn ta trả lời hay kịp hoàn hồn nó lại túm lấy cổ áo hắn dùng tay phải đấm liên tục vào mặt hắn và bụng hắn.

Liên tục từng cú đấm ập đến đau đớn đến mức khiến hắn muốn thổ huyết, chịu không nổi hắn liền cựa quậy thoát ra được một tay hắn ngay lập tức túm lấy sau gáy nó kéo thật mạnh về phía sau làm nó đau đớn la lên, hắn còn không cho nó la xong liền đấm vào mặt nó sau đó đẩy ngả nó tự mình lảo đảo đứng dậy hướng về phía Ngọc Dung đi tới.

Nó bị cơn đau ở sau gáy và mặt làm đau đớn mà nằm luôn dưới đất lại thấy hắn ta đi về phía Ngọc Dung liền vứt luôn đau đớn ở phía sau, đứng dậy nó thật nhanh lấy được khúc gỗ cách đó không xa chạy nhanh đánh một cú thật mạnh sau gáy hắn làm hắn cúi đầu lung lay muốn ngả, thấy sau gáy của hắn đã chảy máu nó liền tiếp tục đánh trên lưng, hai tay và chân của hắn, đau đớn dồn dập hơn cả khi nãy hắn ta chật vật lăn lộn dưới đất xin tha mạng.

" tha cho tôi đi.... đừng đánh, đừng đánh nữa...tôi không dám nữa... không dám nữa đâu" hắn vừa ho khan vừa chịu đau đớn cực lực van xin nó.

Nó đã tức giận đến cực điểm thì làm sao nghe lời hắn nói, cô ba là người nó thương là người con gái mà nó muốn bao bọc che chở cả đời ấy vậy mà tên khốn này cư nhiên lại dám mượn lúc không có nó ở cạnh mà lăng mạ sĩ nhục cô ba, nó không thể tha được không buông tha được dù cho bây giờ nó có đánh chết hắn cũng không đủ cho nó cảm thấy nguôi ngoai.

" Khánh An.. dừng lại đi"

Nghe được giọng nói quen thuộc nó nghi hoặc nhìn về phía Ngọc Dung lại thấy nàng lắc đầu ánh mắt không đành lòng nhìn nó. Nhìn bộ dạng của Ngọc Dung chật vật thống khổ như vậy nó liền mềm lòng ngoan ngoãn vứt đi khúc gỗ trên tay bước nhanh về phía Ngọc Dung ôm lấy nàng.

Được vòng tay vừa xa lạ lại vừa quen thuộc ôm lấy nhưng nàng lại cảm nhận được ấm áp lạ thường Ngọc Dung không cự tuyệt mà vùi đầu vào hõm vai nó ôm chặt lấy nó hơn cứ như vậy giờ phút này nàng cảm giác được an toàn hơn bao giờ hết mà nó như cảm nhận được nàng run rẩy lại nhẹ nhàng dùng tay xoa đầu nàng làm nổi sợ trong lòng nàng vơi đi không ít.

" Khánh An ... An à.... đừng đánh nữa" giọng nói vẫn còn run rẩy vang lên, nàng nhớ lại vừa rồi nó như phát điên cứ liên tục đánh vào người Kiến Trung liền sợ hãi không thôi, không phải nàng không muốn nó đánh Kiến Trung mà nàng sợ lỡ nó đánh chết người thì chẳng những làm bẩn tay nó mà còn có thể khiến nó ngồi tù vậy thì còn nàng làm sao bây giờ nàng không muốn người này rời xa nàng cũng không muốn người này vì nàng mà xảy ra chuyện gì bất trắc.

" đừng sợ, cô ba đừng sợ, tui ở đây, tui không đánh nữa, tui sẽ ở bên cạnh cô ba" vừa nói nó càng đau lòng vòng tay ôm lấy Ngọc Dung càng xiết chặt hơn, nó biết hiện giờ Ngọc Dung rất sợ hãi cũng biết lúc nãy mình quá kích động đã khiến nàng hoảng sợ hơn nó hối hận rất nhiều lại càng tự trách bản thân nó hơn. Tại sao nó lại bất cẩn như vậy, tại sao nó lại có thể để cô ba ở một nơi có đầy rẫy những kẻ thèm khát cô ba mà ở lại một mình như vậy, nhất định, nhất định sẽ không bao giờ có lần sau, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không bao giờ nó rời xa cô ba nửa bước.

Nó nhìn xuống cô gái đang rút đầu vào lòng mình nhìn thấy bên thái dương Ngọc Dung đã ướt đẫm mồ hôi nó nhẹ nhàng dùng tay lau đi lại nhìn đến quần áo Ngọc Dung xộc xệch cái áo nguyên vẹn đã bị xé rách nó mới hoàn hồn vội vàng bế Ngọc Dung lên mang nàng vào phòng, đi ngang qua nó nhìn lại nơi đó phát hiện hắn ta từ khi nào đã biến mất dạng trong lòng nó lại bất đầu nổi lên phẫn hận cùng khinh thường dữ dội.

Vào trong phòng nó để Ngọc Dung ngồi trên giường lại lấy cái mền bên cạnh đấp lên người nàng rồi đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ sạch sẽ đặt trên bàn sau đó lại hối hả chạy đi chuẩn bị nước tắm cho Ngọc Dung tẩy rửa. Nhìn nó bận rộn vì mình chuẩn bị hết thảy trong lòng nàng liền có một trận ấm áp ập đến mà ấm áp này từ trước đến giờ ngoài mẹ nàng ra đây là người thứ hai có thể mang đến cho nàng, nhìn nó như vậy trong lòng nàng liền có chút rung động.

" nước ấm tui chuẩn bị xong rồi cô ba tắm đi" nó hớt hải chạy vào thông báo, không phải nó muốn chạy gấp như vậy mà chảy qua việc vừa rồi liền tạo ra bóng ma tâm lý trong lòng nó, nó sợ một khi nó rời đi dù chậm trễ một phút Ngọc Dung cũng có thể gặp nguy hiểm.

Ngọc Dung khoác cái mền trên người chậm rãi bước về phía nó, đến gần thấy những giọt mồ hôi trên trán nó nàng liền vươn tay lau đi sau đó lại hơi gượng cười nói với nó

" cảm ơn An nhiều lắm.... An vất vả rồi" nàng định nói tiếp nhưng cuối cùng lại không thốt ra được mà đổi thành An vất vả rồi.

" không, cô ba đừng cảm ơn tui, là tui không tốt mới để tên khốn đó có cơ hội tiếp cận cô ba như vậy, tui xin lỗi tui không......" muốn nói tiếp nhưng đôi môi lại bị bàn tay lạnh lẽo của Ngọc Dung chặn lại, nó ngước mắt nhìn Ngọc Dung liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu dịu dàng của nàng đang nhìn nó, nó liền biết Ngọc Dung không muốn nghe những lời tự trách của nó, bổng chốc nó cảm thấy hạnh phúc lạ thường ngay cả những vết thương trên người hôm nay dù có đau đi nữa cũng xứng đáng.

Nắm lấy nhẹ nhàng xoa bàn tay lạnh buốt kia nó khẽ cười nhìn Ngọc Dung sau đó nhẹ giọng nói:" tay cô ba lạnh quá, cô ba đi tắm đi để lâu nước sẽ nguội đó" ánh mắt nhìn Ngọc Dung có đau lòng có ôn nhu cũng có một chút cưng chiều.

Bị nó nắm tay nàng cũng không lập tức bài xích mà chỉ gật đầu đáp ứng nó rồi nhẹ nhàng rút tay đi về hướng phòng tắm.

Thấy Ngọc Dung đi nó cũng lon ton chậm rãi đi theo phía sau, nó sợ Ngọc Dung gặp nguy hiểm nên quyết định từ xa trông chừng nàng. Mà Ngọc Dung biết nó như vậy cũng không từ chối mà chỉ thoáng liếc nhìn một cái rồi bước vào phòng tắm.

Ngọc Dung lần này tắm rất lâu khi nàng trở ra trên người nàng liền tản ra một hương thơm thanh mát ngào ngạt ở cổ cũng đã bị nàng cọ xát đỏ đến độ muốn chảy máu bởi vì khi nãy tên khốn đó đã hôn lên cổ nàng khiến nàng cảm thấy ở nơi đây kinh tởm không thôi nàng muốn mượn khả năng của nước và sữa tắm để tẩy đi thứ kinh tởm và mùi hương hắn để lại trên người nàng, khi nàng cảm thấy đã đủ thì cổ của nàng cũng đã đỏ thành như vậy lúc này nàng mới chịu buông tha bản thân mà mặc đồ vào rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Nhìn thấy cổ Ngọc Dung tự nhiên lại xuất hiện lổm chổm đầy vết cào và vết đỏ nó liền hốt hoảng bước nhanh đến, giọng nói đầy lo lắng hỏi:" cô ba bị sao vậy? sao khi không cổ lại bị như vậy?" miệng nói tay không an phận mà sờ lên cổ Ngọc Dung, bị nó sờ nơi nhạy cảm Ngọc Dung liền hoảng hốt lùi lại.

" tui...tui xin lỗi" thấy hành động của Ngọc Dung như vậy nó liền vội vã xin lỗi tuy trong lòng ẩn hiện có chút mất mát.

" tui không sao đâu An không cần lo" biết hành động của mình vừa rồi quá hấp tấp nàng nhỏ giọng nói.

Sau khi để Ngọc Dung tắm và dùng bữa xong thì trời cũng đã không còn ánh nắng nó liền muốn rời khỏi phòng để nàng nghỉ ngơi lại bị Ngọc Dung bất ngờ nắm cổ tay lại.

" An......" lời nói trong miệng lại quá mức gây hiểu lầm nên nàng chậm chạp khó mà nói ra được.

Hiểu ý nó liền gãi gãi đầu cười hì hì hướng Ngọc Dung nói:" uhm... cô ba nghỉ ngơi đi tối nay tui sẽ ở lại đây trông chừng cho cô ba" nói rồi nó nhẹ vỗ vỗ bàn tay đang nắm cổ tay nó rồi bước đến cái ghế bên chiếc bàn ngồi xuống.

Như vậy lúc này Ngọc Dung mới yên tâm mà nằm xuống giường, đấp kín mền nhắm hai mắt lại không thể nào ngủ được. Nàng nhớ đến chuyện tên khốn Kiến Trung làm với nàng, nhớ đến hình ảnh Khánh An lao đến cứu nàng vì nàng mà như con thú hoang điên cuồng đánh vào người Kiến Trung, nhớ cái ôm ấp áp và ánh mắt ôn nhu cưng chiều mà nó dành cho nàng. Nhớ đến đây bất chợt nàng lại cảm thấy là lạ, tại sao người này là đàn ông mà khi ôm nàng lại cảm giác ấm áp và mềm mại như vậy không hề giống như suy nghĩ của nàng hay là vì người này quá mức gầy yếu, lại không đúng nếu gầy vậy lấy đâu ra mềm mại như vậy đây. Chưa hết, lúc nó nắm tay nàng bàn tay của nó rất mềm mại lại thon dài hoàn toàn khác với bàn tay của anh cả nàng vừa to lại vừa thô kệch. Một bụng đầy nghi vấn nàng tự hỏi, tại sao người này lại lạ như vậy từng điểm đều khác với những người đàn ông khác cả giọng nói cũng lạ thường êm tai dễ nghe hơn, nghĩ nghĩ nàng vô thức liếc nhìn người đang nằm trên bàn mà người đó từ khi nào đã ngủ mất chắc là cả buổi chiều hôm nay đã lấy đi quá nhiều sức lực của người đó rồi.

Bước xuống giường nàng đi đến tủ quần áo lục đến ngăn cuối cùng lấy ra một cái mền mới toanh đi đến nhẹ nhàng cẩn thận đấp lên trên người nó, nhìn nó ngủ say mà lâu lâu chân mày lại giật giật nhăn nhó khó chịu nàng bất giác cong khoé môi nở nụ cười trong lòng quyết định không suy nghĩ sâu xa nữa nàng leo lên giường cũng chậm rãi bắt đầu đi vào giấc ngủ.