Phần 1: Chuyện lạ ngôi làng miền núi (4)

4.

Thay quần không mất nhiều thời gian, sau khi hiểu rõ nội tình sự việc, Kỷ Xuân Hách vội vàng chạy tới khu rừng phía đông.

Vừa ra ngoài đã nhìn thấy Tống Cảnh Minh đang dựa vào tường, nhưng lại không thấy Tiền Chí đâu cả.

"Anh Tiền đâu?"

Tống Cảnh Minh thấp giọng nói: “Anh ta đau bụng, đi vệ sinh rồi.”

"Đậu Đậu quan tâm hắn ta sao?"

Anh chua chát nói thêm.

"Không thì sao, chả nhẽ quan tâm anh?" Kỷ Xuân Hách cũng dựa vào tường, lãnh đạm trả lời.

Khuôn mặt tươi cười của Tống Cảnh Minh biến mất, ánh mắt tối sầm.

Kỷ Xuân Hách nhìn thấy ánh mắt của anh, theo bản năng bước sang một bên vài bước.

Có dự cảm xấu.

Quả nhiên chỉ trong giấy lát, người đàn ông đã đè lên người cậu, Tống Cảnh Minh đặt bàn tay sau gáy cậu.

"Ưʍ...Tống, Cảnh, Minh..."

Nụ hôn quá mãnh liệt, Kỷ Xuân Hách cảm thấy khó thở, đẩy thế nào cũng không được, liền dứt khoát cắn môi dưới của anh.

Tổng Cảnh Minh chỉ rên nhẹ một tiếng rồi tiếp tục hôn, cho đến khi người trong lòng nhũn chân mới tách ra

Anh ôm Kỷ Xuân Hách vào lòng, cúi đầu ngửi mùi tóc của người trong lòng.

Kỷ Xuân Hách không còn sức đẩy anh ra, đành bất đắc dĩ đặt tay mình vào giữa hai người.

“Hôn bạn trai của anh thì có gì sai?

"Ai là bạn trai của anh?"

"Vậy thì, vợ ơi."

Kỷ Xuân Hách tức giận: "Chúng ta chia tay rồi!"

Tống Cảnh Minh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu.

"Đơn phương chia tay không được tính."

"Xuân Hách, anh rất nhớ em."

Giọng anh khàn khàn, thâm tình và ôn nhu.

Kỷ Xuân Hách thanh khống mất tự nhiên mà há mồm thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì.

Nhưng cậu không ngờ, mình im lặng lại khiến tên vô liêm sỉ này có cớ lợi dụng.

"Anh bảo em đi thay quần, em không thèm để ý, hắn ta nói em liền đồng ý."

Cố ý đó, anh làm sao!

“Hắn ta ấy gọi em là Tiểu Xuân, em gọi hắn ta là anh Tiền.”

Kỷ Xuân Hách hếch cằm, ngước mắt nhìn anh: “Vậy tôi bảo anh ấy gọi tôi là Đậu Đậu”

Kỷ Xuân Hách thật sự rất chật vật, chỉ cố đáp trả lại.

Tống Cảnh Minh ngẩn người.

Kỷ Xuân Hách đắc ý nhìn anh ta.

Nhưng giây tiếp theo, cậu lại bị đè xuống và hôn, cãi lại cũng coi như không có tác dụng.

Đàn ông vốn thiếu kiên nhẫn, đặc biệt là đàn ông đã có vợ.

………

Tiền Chí vừa đi ra, bầu không khí liền có chút không đúng.

Tiểu Xuân hiển nhiên lại tức giận, môi có chút sưng đỏ.

Tống Cảnh Minh tựa hồ tâm tình rất tốt, nhưng lại bị sứt môi dưới.

Hai người này chắc chắn đã đánh nhau rồi, Tiền Chí lo lắng.

"Anh Tiêu sao đi vệ sinh lâu vậy."

Hiếm khi nghe được ngữ khí trách cứ của Kỷ Xuân Hách, Tiền Chí có chút kinh ngạc.

"Thì, anh làm sao kiểm soát được."

Khi rời khỏi nhà nghỉ, đi về phía khu rừng phía đông thôn, Tiền Chí mới muộn màng nhận ra rằng đánh nhau mà bị sứt môi dưới và sưng môi… anh chưa thấy bao giờ.

Làng phía đông không có nhiều hộ gia đình, chỉ rải rác chỗ này chỗ kia, rừng già đã bị bỏ hoang từ lâu, cỏ dại cao tới nửa mét.

Sau khi bà Tôn treo cổ tự vẫn trong rừng, không ai dám đến gần khu vực này.

Tống Cảnh Minh vung cây gậy gỗ trong tay để dọn đường, dùng lực mạnh đến mức cây đều bị ngã xuống.

"Này, khu rừng này lớn quá, chúng ta còn chưa đi hết đầu rừng đâu."

Tiền Chí lấy điện thoại ra xem giờ, họ đã đi được gần nửa tiếng rồi.

"Hẳn là nhanh thôi." Kỷ Xuân Hách khẽ cau mày, càng bước vào, sương mù càng dày đặc, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng xào xạc không rõ.

Mặt trăng ban đầu cũng bị mây che phủ khiến khu rừng càng thêm tối tăm, tầm nhìn qua đèn pin rất hạn chế.

Sau khoảng năm phút, tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, ba người cuối cùng cũng đến được rìa vách đá.

Mây trôi đi, ánh trăng lạnh lẽo lại chiếu sáng thế giới tĩnh lặng này.

"Này..." Tiền Chí do dự, vẻ mặt phức tạp.

Sắc mặt Kỷ Xuân Hách khẽ biến, nhưng vẻ mặt của Tống Kính Minh vẫn như cũ.

Tiền Chí thở dài: "Tội nghiệp."

Khoảng cách giữa nơi họ đang đứng và đáy vách đá chỉ khoảng hai mươi mét, mặc dù đáy vách đá lộn xộn nhưng không khó để tìm được người.

Làm sao những người dân làng sinh ra và lớn lên ở đây qua nhiều thế hệ lại không biết độ cao của vách đá?

Hóa ra không chỉ có gia đình Trương Đại Vi mà cả thôn Trương Gia đều thờ ơ.

“Đi tìm cô ấy đã.” Kỷ Xuân Hách trầm giọng nói.

"Mấy người……"

"Đang tìm ai ~"

Cậu vừa dứt lời, một giọng nói yếu ớt vang lên, kèm theo tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ.

Lại ẩn ẩn tiếng khóc yếu ớt.

Tống Cảnh Minh nắm chặt tay Kỷ Xuân Hách, vẻ mặt bình tĩnh, từ trong túi móc ra một lá bùa màu vàng, kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ.

Dùng lá bùa này có thể khiến ma quỷ trong bán kính mười dặm xuất hiện, và nó có tính công kích rất mạnh

Anh vừa định dùng thì bị người bên cạnh rút ra.

Kỷ Xuân Hách khinh thường nói: "Đồ dã man."

Là đồng đội của Kỷ Xuân Hách trong một số nhiệm vụ, Tiền Chí khéo léo lấy chiếc chuông đồng từ trong túi ra và lắc nó.

Mặc dù là ngang hàng nhưng Khu C có những quan niệm khác với khu A.

Khu A chú trọng hiệu quả, không quan tâm đến nguyên nhân sự việc, chỉ tìm đến mục tiêu, mạnh mẽ cưỡng ép siêu độ.

Quan niệm của những người này là: Dù có chuyện gì xảy ra khi sống, sau khi chết cũng nên an tâm đi đầu thai, lưu lại ở nhân gian chính là tội lớn.

Khu C thì khác, họ chú trọng tìm hiểu nguyên nhân và kết quả của sự việc, chỉ dùng vũ lực khi gặp tà ma.

Từ xưa đến nay, nguyên nhân quỷ hồn náo loạn cũng chỉ có vài cái, hiểu rõ sự việc cũng không quá tốn công

"Nếu em không thích, về sau anh không làm như vậy nữa."

Kỷ Xuân Hách sửng sốt, không ngờ Tống Cảnh Minh sẽ nói như vậy.

"Họ cũng không được phép làm như thế nữa."