Phần 1: Chuyện lạ ngôi làng miền núi (5)

5.

Khu C đề nghị các khu khác nên chú trọng siêu độ quỷ hồn có vướng mắc ở nhân gian, nhưng đổi lại là sự giễu cợt từ họ.

Số lượng đại sư bắt quỷ hiện tại không thể so với trước đây, người tài cũng ít hơn, hơn nữa, nếu bắt ma lâu ngày, tuổi thọ sẽ bị rút ngắn, nếu không có sự hỗ trợ của chính phủ, nghề này sẽ còn ít người hơn nữa.

Đại sư bắt quỷ, một nghề lâu đời, lương cao và không được xã hội biết đến.

Oán hồn rốt cuộc không phải là hồn ma cấp cao, một thời gian sau sẽ xuất hiện.

Ba người họ đã nhìn thấy rất nhiều quỷ, đối mặt với nữ quỷ trán lõm xuống, trên mặt đầy vết máu, môi biến đen, lưng gù, tay chân gãy nhiều hướng, họ cảm thấy đồng tình hơn là sợ hãi.

Kỷ Xuân Hách từ trong túi lấy ra một chiếc bọc nhung đen, mở dây rút ra, lấy ra một cây sáo ngọc màu tím.

"Tân Huệ, cô còn có tâm nguyện nào chưa thực hiện được không?"

Ánh trăng chiếu lên sườn của cậu, phác thảo các đường nét trên khuôn mặt thanh tú và mềm mại, hàng mi cong rũ xuống tạo thành bóng râm trên mặt.

Tân Huệ sửng sốt một hồi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tưởng chừng như không dao động nhưng thực ra lại ẩn chứa sự thương cảm.

"Nhóc con, cậu tới đây là muốn đưa ta đi đầu thai sao?"

Kỷ Xuân Hách gật đầu.

"Cũng tốt, cũng tốt, tôi chán nơi này rồi, nơi nào cũng không đi được."

Tân Huệ nghẹn ngào, lúng túng đưa tay lau nước mắt.

Nhưng cô quên mất rằng linh hồn không không có nước mắt.

Đôi đồng tử xám trắng không chút cảm xúc, giọng cô cũng rất nhỏ.

"Tôi sắp đi rồi, tôi kể cho các cậu chuyện cũ được không? Ngắn thôi."

"Cô kể đi." Tiền Chí đứng bên mà cảm khái

Họ không cần phải động thủ với linh hồn phối hợp như Tân Huệ.

Sức ảnh hưởng của người trấn an linh hồn thực sự là không thể cưỡng lại được, từ khi làm việc với Kỷ Xuân Hách, hắn hầu như không cần phải đυ.ng tay.

Đại sư bắt quỷ cũng được chia thành nhiều bậc, nhưng ở thời hiện đại chỉ có các đại sư bắt quỷ cơ bản, Kỷ Xuân Hách là đại sư trấn an linh hồn duy nhất.

Cây sáo ngọc tím tên là Độ Vong Xuyên, phát ra ca khúc trấn an tên Tái sinh.

Các dụng cụ cảm biến oán hồn ở mỗi khu vực đều khác nhau, khu C sử dụng la bàn cơ bản nhất có tên là Dẫn Đường.

Tân Huệ tìm một tảng đá khá bằng phẳng ngồi xuống, xoa xoa trán đẫm máu của cô: “Năm tôi hai mươi tuổi, được bà mối làm mai gả vào một gia đình. Lúc đầu, mẹ chồng đối với tôi rất tốt, còn chồng tôi thì trẻ khỏe, tôi sống yên bình và hạnh phúc. Khoảng hai tháng sau, mẹ chồng tôi thường xuyên nhìn chằm chằm vào bụng tôi và lẩm bẩm: Nhìn dễ sinh sao lại không có động tĩnh nào vậy. Một tháng nữa trôi qua, mẹ chồng ép tôi đến bệnh viện kiểm tra.”

“Kết quả là tôi bị vô sinh, bà ấy cầm kết quả khám ngây người một hồi lâu. Từ đó về sau mẹ chồng ngày đêm mắng mỏ tôi, dù tôi có làm tốt cũng không thể vừa ý bà ấy.”

“Năm tháng như vậy, tôi không chịu nổi nói với chồng, hắn ta lại không thèm liếc mắt nhìn, chỉ nói: “Trách ai được? Không phải vì cô không đẻ được trứng sao.”

“Đối với bố mẹ tôi, con gái lấy chồng chỉ là bát nước đổ đi. Coi như chưa từng tồn tại.”

"Một ngày nọ, tôi tình cờ bắt gặp một đôi làm chuyện nam nữ trên ruộng ngô. Tôi không ngờ đó là chồng tôi, người phụ nữ đó rất nhỏ gầy."

“Sau khi về đến nhà, tôi hỏi hắn ta người phụ nữ đó là ai. Hắn ta chỉ hơi ngạc nhiên rồi thản nhiên nói: Người đáng lẽ nên kết hôn cùng tôi.”

Tân Huệ mỗi lần nói xong một đoạn đều dừng lại, nuốt nước bọt rồi mới tiếp tục.

Chuyện cũ của cô rất phổ biến, Kỷ Xuân Hách trước đây cũng đã gặp qua.

Chỉ là, dù nghe chuyện như vậy bao nhiêu lần, trong lòng hắn đều cảm thấy chua xót.

Linh hồn Tân Huệ bị mắc kẹt ở vách đá trong sáu năm, cô không thể đầu thai cũng như không thể trả thù, ngày ngày đêm đêm bị những ký ức đau khổ đó tra tấn.

Cách đây vài ngày, có hai kẻ say rượu đi lạc vào rừng và bắt đầu nói chuyện tục tĩu.

Từ trong miệng họ, Tân Huệ biết được rằng Trương Đại Vĩ sau khi cô chết không lâu đã kết hôn với người phụ nữ gầy gò đó và sinh ra một đứa con trai trong sau hai tháng, bà Tôn phu nhân quý trọng đứa bé như bảo bối, suốt ngày ôm đứa nhỏ mà không chịu làm gì.

Mẹ chồng và con dâu vốn dĩ không ưa nhau, huống chi là sống chung một mái nhà, hầu như ngày đêm cãi nhau.

Không ai biết rằng Tân Huệ đã bị đẩy ra khỏi vách đá, khi cô và mẹ chồng đang đi tìm nấm dại, hai người đã cãi nhau, bà Tôn đã đẩy cô xuống như vậy.

Có lẽ ông trời đã thương xót cô, đưa bà Tôn vào rừng vào một buổi tối, sáu năm không gặp bà, bà Tôn vẫn là người lắm lời, mắng con dâu, con trai bất hiếu, mắng luôn ông chồng đã mất đã nhiều năm, hại bà phải chịu bao gian khổ.

"Chao ôi ~" Tiền Chí vừa nghe vừa thở dài.

Kỷ Xuân Hách vuốt cây sáo ngọc tím vài lần: "Ác giả ác báo. Gia đình Trương Đại Vi dính khí đen, kiếp này sẽ không được chết già."

Thấy Kỷ Xuân Hách đồng cảm với ma nữ, Tống Cảnh Minh nói thêm: "Vợ của Trương Đại Vi có lẽ đang mắc bệnh tâm thần."

Nghe xong, Tân Huệ nở một nụ cười quái dị, trông cực kỳ đáng sợ.

Nhưng mọi người có mặt đều biết cô chỉ là vui mà thôi.

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, âm thanh duy nhất lọt vào tai là tiếng gió rít qua thung lũng.

Tân Huệ điều chỉnh lại tư thế ngồi, đặt hai tay lên đầu gối và cố gắng hết sức để khiến mình trở nên đoan trang và đứng đắn hơn.

“Thật tốt quá” cô nói.

Kỷ Xuân Hách cụp mắt, dùng đôi tay mảnh khảnh nâng cây sáo ngọc lên môi.

Kết thúc ca khúc, linh hồn người chết ngồi trên tảng đá hóa thành những vụn sáng nhỏ và tan biến ở nơi cô đã bị mắc kẹt suốt sáu năm.

…………

Trên đường về thôn không ai nói chuyện, Tống Cảnh Minh nắm lấy tay Kỷ Xuân Hách, thỉnh thoảng lại miết miết, hiếm khi thấy đối phương không hất tay hắn ra.

Khi đến một con đường hẹp xuống dốc, Tống Cảnh Minh nhắc cậu: "Đậu Đậu, bước cẩn thận."

"Hả?" Kỷ Xuân Hách không hiểu anh nói gì, chỉ theo bản năng đáp lại.

Sau đó, chân cậu bước hụt, cùng với Tống Cảnh Mình ngã lăn vào đám cỏ dại.

Tống Cảnh Minh kịp thời vòng tay ôm eo anh, nhưng chân lại không may mắn như vậy.

Chân phải của cậu bị bong gân.

“Tôi mới không nhìn hai người có chút thôi mà đã ngã rồi?” TIến Chi cau mày, đưa tay kéo hai người lên.

Sau khi đứng dậy, Tống Cảnh Minh đặt hai tay lên vai cậu, cau mày nói: “Đau ở đâu?”

Kỷ Xuân Hách nhìn vết máu trên mu bàn tay do sỏi cào xước, ngoan ngoãn đáp: “Chân đau.”

Tống Cảnh Minh định ngồi xổm xuống thì Kỷ Xuân Hách đã đưa tay ngăn cản.

"Đường núi gồ ghề."

Ý là xuống núi hẵng xem.

"Nghe Đậu Đậu." Tống Cảnh Minh cười nói.

Anh hiểu Kỷ Xuân Hách đang bật đèn xanh.