Chương 3

Khi Bạch Bình Châu thấy bản thân mình đang ở vị trí đầu tiên, nhưng vì trong ba tháng này chưa có bất kỳ thành tích gì, nên trước khi để vị trí số hai và vị trí số ba vượt qua mình, cậu đã đưa ra quyết định.

Vì có thể trọng sinh, cậu phải đi tiếp khách.

Nhưng loại chuyện này không phải nói ra là có thể làm được. Cậu đã mất ba tháng để có thể tiếp thu việc bản thân mình thật sự đã biến thành người lưỡng tính, bây giờ lại cần thêm thời gian để làm quen với một chuyện khác.

Là cái loại bị người ta làm. Lại còn là loại miễn phí.

Ngày đó, sau khi cậu nói muốn tiếp khách, thông tin của cậu liền được Lạc Ngữ đưa vào danh sách nhân viên trực tuyến, tất cả những vị khách đến chơi đều có thể nhìn thấy hình của cậu, được đánh dấu bên cạnh hai chữ "đầu bảng".

Bạch Bình Châu tự xem điểm của mình trên màn ảnh lớn, phía dưới có cột ghi thông tin về cậu, có tên, tuổi tác còn có cả giới tính.

Lưỡng tính.

Lại còn có cả chủng tộc. Cậu là nhân tộc.

Cậu lật qua lật lại thông tin của những người khác, phát hiện ra còn có chủng tộc côn trùng, động vật bò sát, còn có cả động vật nhuyễn thể. Trong nháy mắt, cậu vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy lo sợ.

Hôm đó cậu đã hiểu được, mỗi người sau khi chết đi và đến nơi này, đều sẽ lựa chọn ở lại đây. Sau đó lại phải tiến hành cải tạo lại cơ thể. Có thể có thêm hoặc ít đi một số bộ phận, còn có một số ít sẽ hoàn toàn bị cải tạo lại gen, biến thành một chủng tộc khác.

Cậu hoạt động trong mấy ngày nay, cũng đã từng thấy một vài con bạch tuộc nhỏ và sâu nhỏ, còn có cả mấy con thỏ nhỏ.

Hiện tại đứng thứ hai trong danh sách là một con thỏ. Khi biến thành hình người, tai và đuôi cũng không biến mất. Nó cứ lắc lư và đung đưa theo bước đi, lúc nói chuyện giọng nói lại nhỏ nhẹ. Bạch Bình Châu mỗi lần nhìn thấy đều muốn đưa tay sờ sờ tai nó.

Vị trí đầu bảng trước đây Bạch Bình Châu chưa từng gặp mặt, cậu nghe cô bạch tuộc nhỏ tên là Thích Vãn Phong mà cậu vừa quen nói rằng, trước khi Bạch Bình Châu đến đây, thì vị trí đầu tiên luôn là Đoạn Tằng, vì vậy Đoạn Tằng đối với Bạch Bình Châu không mấy thân thiện.

Bạch Bình Châu xua tay: "Vấn đề không lớn mà, có đến ba năm, sao cô ấy lại lo lắng như vậy?"

Thích Vãn Phong nói: "Cậu không biết sao, mỗi tháng đều căn cứ vào xếp hạng để phát thưởng."

"Ở đây bao ăn bao ở, cũng không thiếu mặc. Giành được phần thưởng thì có lợi ích gì?"

"Xem ra cậu thật sự không biết gì cả." Thích Vãn Phong ném cho cậu một chai nước rồi nói tiếp: "Mỗi tháng nếu đứng nhất thì sẽ được đặc xá."

"Đặc xá?"

"Đúng vậy, chính là cho cậu ba ngày đặc xá. Trong ba ngày đó cậu có thể trở lại nhân gian trong trạng thái linh hồn."

"WTF! Có chuyện tốt như vậy sao?"

"Này, cậu nên đọc sổ tay nhân viên của chúng ta đi, đừng lãng phí số điểm ban đầu cao chót vót như vậy. Nếu cậu thực sự có thể trở lại nhân gian, hãy ghé nhà và hỏi thăm ba mẹ giúp tôi nhé. Bây giờ, tôi chỉ có chút ít điểm, chắc cả đời này tôi đều phải ở đây rồi."

Nhìn thấy mấy cái xúc tu nho nhỏ của cô ấy dần biến thành màu xanh, không có chút sức sống đặt trên mặt đất, Bạch Bình Châu có chút không đành lòng nói: "Được rồi, cho dù không phải vì cô, tôi cũng phải trở về xem xem. Trước khi chết tôi vẫn đang làm một bộ phim, tôi cũng muốn trở về xem nó như thế nào rồi."

Vừa nói xong, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh được phóng to của Bạch Bình Châu, bên phải có viết tên vị khách của cậu.

"ĐM, ác mộng thực sự sắp đến rồi." Bạch Bình Châu ngước nhìn cái tên trước mặt nghĩ nghĩ: "Kim Ngọc Phong… Là ai vậy?"

Thích Vãn Phong nói: "À, ông ta là phó trạm của trạm vận chuyển Tinh Tế, cũng là khách quen ở nơi này, ông ta còn là một người chuẩn mực. Tôi nghĩ ông ta cũng hơn 40 tuổi rồi."

"Chết tiệt, còn là người sao? Ông đây chỉ mới 21 tuổi mà hắn cũng nỡ xuống tay à?"

Thích Vãn Phong vẻ mặt lúng túng: "Tuy rằng ông ta là khách cấp bốn, cậu có thể được cộng thêm bốn điểm, nhưng... nhưng ông ta "vừa nhanh vừa nhỏ", bề ngoài lại còn xấu xí."

"Cô đã từng làm với ông ta chưa?"

"Chưa! Ông ta cũng không thích tôi. Nhưng trên thực tế, cấp của ông ta được rất nhiều người tranh giành." Thích Vãn Phong nói tiếp: "Lần trước có người từ chối tiếp hắn, liền bị hắn làm khó dễ, hai năm liền không tiếp được vị khách nào."

"Chết tiệt, vậy là không tiếp không được rồi!"

"Bạch Bình Châu, làm gì nữa vậy? Để ông chủ Kim đợi cậu lâu như vậy, cậu có bồi thường cho người ta được không?" Quản lý sảnh - Hoàng Tinh Tinh chạy tới tìm cậu, "Mau đi. Cậu biết phải làm gì rồi chứ, những hướng dẫn tối qua đã học thuộc lòng chưa?"

"Học thuộc rồi..." Bạch Bình Châu liếc nhìn phòng làm việc của mình, một chiếc đèn xanh nhỏ đã bắt đầu sáng. Cậu bắt đầu do dự.

"Chuyện là, chị Hoàng à! Vị Kim tiên sinh này quan trọng như vậy, đây lại là lần đầu của tôi, tôi sợ mình làm không tốt, hay là nhường cơ hội này cho người khác đi..."

"Cái này không phải cậu nói không muốn là không được? Lần đầu mà lại còn được tiếp vị khách cấp bốn, cậu nên mừng thầm đi! Mau đi đi, nhớ là sau khi vào phòng thì bật công tắc hẹn giờ lên. Nếu không bật thì sẽ không được tính điểm đâu."

Thấy chị Hoàng kiên quyết như vậy, Bạch Bình Châu mặc dù vừa rồi đã nghe mấy câu Thích Vãn Phong nói, nhưng vẫn trả lời: "Tôi không muốn đi, tôi sẽ không nhận đơn này!"

"Cậu cho rằng cậu nói là được sao?" Hoàng Tinh Tinh chế nhạo. "Anh bạn nhỏ, đừng coi nơi này là nhân gian, nếu không chịu nghe lời, thì đừng mong sống thoải mái."

Bạch Bình Châu không thèm đếm xỉa đến những lời đe dọa vô nghĩa này, trực tiếp tránh khỏi tay cô ta. Cũng không biết cậu lấy can đảm ở đâu ra mà xuyên qua đám người chạy lên lầu hai, hét lớn: "Tôi không tiếp ông đấy! Có giỏi thì ông cấm tôi đi!"

Cậu thấy mọi người bên dưới đều nhìn lên lên trên này, giọng điệu lại càng mạnh mẽ hơn. Cậu bước lên lan can và hét xuống phía dưới: "Cho dù có là vua thì! Ông đây! Cũng! Không! Tiếp!"

Tiếng của Bạch Bình Châu vang lên trong đại sảnh chưa dừng lại, thì cửa lớn của kỹ viện Tinh Tế từ từ mở ra. Một người đàn ông mặc đồ Tây màu đen bước vào.

Người đàn ông thấy cả đại sảnh đều im lặng nên cảm thấy có chút kỳ quái, liền đứng yên ở cửa mà không bước tiếp vào. Phía sau người đàn ông đó còn có hai người đàn ông khác cũng mặc âu phục, thấy người đàn ông đó không bước tiếp liền chen chân lên trước dẫn đường.

Ánh mắt của mọi người đều dời đến quan sát người đàn ông này. Không vì cái gì khác, chỉ vì khuôn mặt rất hấp dẫn người khác của người nọ. Mà đặc biệt nhất là khi ông ta đi qua máy kiểm tra, thì trên đỉnh đầu ông ta hiện lên tám ngôi sao lấp lánh.

Mà Bạch Bình Châu còn đang đứng khoe dáng trên lan can lại càng chú ý đến điểm khác biệt này.

Người đàn ông bước vào chính là nam diễn viên hot nhất cả nước hiện nay, ảnh đế Bạch Hữu Quy.

Ông ta còn có một thân phận khác, ngoại trừ cậu và mẹ ruột cậu là Bạch Thiện Sương thì không ai biết cả, thân phận đó chính là cha ruột của cậu.