Chương 2

Bạch Phú Kiều, không phải, phải là Bạch Bình Châu mới đúng, vậy mà đã đến kỹ viện được ba tháng rồi. Trong ba tháng này, cậu lâu lắm rồi cậu không nói chuyện, vé tháng từ căn tin gửi đến cũng chưa sử dụng lần nào. Cậu để bản thân mình gầy đi mười mấy cân. Đến cùng, khi nhận thấy rằng không thể để bản thân mình lại tiếp tục gầy thêm. Trong nửa tháng này cân nặng của cậu là 125kg, mặc dù cậu chưa từng ăn miếng cơm nào.

Cậu càng hiểu được rõ hơn, cứ tiếp tục tuyệt thực như thế này, nếu như còn ở thế giới cũ thì cậu đã sớm bị chết đói rồi. Vậy mà ở nơi này, cậu vẫn còn sống và có thể nhảy nhót lung tung, chỉ là cân nặng bị giảm đi một chút mà thôi.

Bởi vì không ăn cơm, uống nước, cậu cũng đã gần ba tháng nay không đi vệ sinh. Mỗi ngày cậu đều muốn tắm rửa, nhưng lại không dám cởϊ qυầи.

Thế nên là sau ba tháng, Lạc Ngữ gõ cửa rồi mở cửa phòng cậu ra, suýt chút thì tắt thở.

"Cậu quậy đủ chưa?" Lạc Ngữ kéo cậu ra ngoài cửa, "Ba tháng rồi, cậu không ăn không uống lại còn không tắm rửa, tài nguyên của chúng tôi là để cậu lãng phí như vậy sao?"

"Tài nguyên gì chứ?" Bạch Bình Châu cười khổ, "Là cải tạo người phi pháp sao?"

Lạc Ngữ nhìn cậu một lúc lâu, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ từ: "Tôi đưa cho cậu nhiều như vậy, đừng nói với tôi là cậu không nhìn thấy cái nào chứ?"

Bạch Bình Châu nói: "...Tôi cho rằng nó là tấm thẻ phòng của khách sạn, cái loại dùng để bao gái kia."

Lạc Ngữ cười cười nhìn cậu: "Anh bạn nhỏ, đừng xem thường gái bao, bây giờ cậu và họ cũng như nhau thôi."

Thấy cậu đưa mắt nhìn về phía cô, cô lại nói thêm: "Có khi là còn thảm hại hơn nữa. Bọn họ còn có tiền để lấy, còn các cậu một cắc cũng không có."

Bạch Bình Châu không còn sức lực để phản bác, cậu cầm tấm thẻ nhỏ nói: "Rốt cuộc công ty các cô là công ty gì?"

Lạc Ngữ thấy cậu vẫn nguyên bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác thì ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Đi theo tôi nào, anh bạn nhỏ."

Bạch Bình Châu tiện tay đóng cửa lại, đi theo phía sau Lạc Ngữ rẽ hết bảy tám quẹo, cuối cùng cũng không biết là cô ta đưa cậu ngồi vào cái máy gì đó ngập tràn hơi thở công nghệ, bỗng chốc trước mắt liền biến thành màu đen. Lúc sau, Lạc Ngữ vỗ vỗ vai cậu: "Xuống xe đi, anh bạn nhỏ."

Nhịn cả một đoạn đường, Bạch Bình Châu mở miệng: "Có thể đừng gọi tôi như vậy không? Tôi cmn năm nay đã 21 tuổi rồi. Nhìn cô chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi, sao cứ mở miệng ra là anh bạn nhỏ thế?"

Lạc Ngữ làm một loạt động tác, cánh cửa màu trắng mở ra, chờ Bạch Bình Châu đi vào, cô chỉ vào cái ghế màu đen nói: "Anh bạn nhỏ, ngồi đó đi."

Bạch Bình Châu vừa muốn nói, Lạc Ngữ liền chen vào: "Tôi năm nay đã 688 tuổi rồi, không gọi cậu là anh bạn nhỏ thì gọi là gì?"

Cậu chẳng dư sức lực để nghĩ về những thứ mà người phụ nữ này nói, vì không thể làm gì khác hơn cậu đành gật gật đầu, phó mặc nghe theo người phụ nữ trước mặt này. Màn ảnh hiện ra trước mắt.

Cậu không nhịn được nói: "Không phải cô lại muốn cho tôi xem mấy loại hình ảnh kia chứ, nói rõ trước, chiếu cái đầu tiên thôi là được rồi, những cái còn lại tôi không muốn xem."

"Khẩu vị của cậu cũng đặc biệt thật đấy." Lạc Ngữ đánh giá cậu xong, trước mắt bắt đầu xuất hiện hình ảnh.

Bạch Bình Châu đột nhiên bị đưa vào không trung vũ trụ hỗn loạn, mọi thứ quá đột ngột làm cậu sợ đến mức vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, hình ảnh theo đó biến mất.

"Ngồi cho đàng hoàng. Không còn hai viên bi, lá gan cũng nhỏ theo rồi à?"

"Cô…"

Còn chưa kịp nói hết câu, cậu liền bị ấn về trên ghế ngồi, trước mắt hiện lên bốn chữ lớn.

Kỹ viện Tinh Tế.

Cậu thấy bốn chữ màu đỏ, được viết theo kiểu chữ tống đang lắc lư ở trên đầu mình, nói: "Bốn chữ này, viết nghiêm túc như vậy, xem ra là rất tự hào nha."

Lạc Ngữ cười: "Tên đầy đủ của nơi này là "Công ty TNHH Đào tạo Ngoại ngữ Tư vấn Tâm lý Trao đổi Văn hóa A PHỈ LẠC KHẮC TINH TẾ", viết tắt là kỹ viện Tinh Tế."

"..."

Bạch Bình Châu thầm nghĩ, cmn đây là tên viết tắt của cái nơi quái quỷ gì đây? Lại còn là giao lưu văn hoá, tư vấn tâm lý, đào tạo ngoại ngữ...

"Các người chính là quang minh chính đại tổ chức mại da^ʍ dưới cái vỏ bọc này?"

Lạc Ngữ cười: "Những việc đó, không phải đều có thể thực hiện ở trên giường hết sao?"

Chết tiệt. Bạch Bình Châu thầm nghĩ, lại thật sự là đúng như vậy.

"Vậy cô, cũng là gái bao …à không phải, cũng là công nhân của công ty này?"

Lạc Ngữ nhấn nút tua nhanh nói: "Đúng vậy."

Bạch Bình Châu đưa mắt nhìn cô: "Cô đã 688 tuổi rồi, mà công ty vẫn còn bắt cô phải tiếp khách sao?"

Lạc Ngữ cắt ngang suy nghĩ của cậu: "Cậu tự lo lắng cho bản thân mình đi."

Bạch Bình Châu nhất thời mất hứng thú, ngồi phịch lên ghế.

Lạc Ngữ nhìn thấy cậu như vậy, không nhịn được nói: "Kỳ thực cũng không tệ lắm mà. Nơi này của chúng tôi vừa bao ăn, bao ở, có cả bảo hiểm và nhà ở đầy đủ, lại không có áp đặt về thành tích, cũng không phải làm chuyện gì mờ ám, tất cả đều do nỗ lực của chính mình "

"..."

"Có cảm thấy an ủi hơn chút nào chưa?" Lạc Ngữ nói: "Nếu cậu làm tốt và được đứng ở vị trí đầu tiên, thì cậu có thể trở lại nhân gian và tiếp tục sống cuộc sống phóng khoáng của mình."

"Cô có ý gì?"

"Xem ra thực sự cậu đã ném mấy tấm thẻ nhỏ của tôi vào bồn cầu rồi." Lạc Ngữ nói: "Chúng tôi cũng như cậu, tổng cộng có hơn nghìn người. Mỗi ngày, lượng khách của chúng tôi về cơ bản đều là từ 500 đến 800. Nói cách khác, không phải ai cũng có thể tiếp khách. Hơn nữa, khách của Tinh Tế cũng khác nhau, có sáu cấp, từ một đến năm, còn có cấp S, đối với khách từ cấp một đến năm, bắn một lần thì thêm được từ một đến năm điểm và cấp S là 8 điểm."

"Vậy là, ai cũng phải bắn một lần?"

Lạc Ngữ liếc cậu một cái: "Cậu nói thử xem?"

"Ha ha, cô cứ tiếp tục."

"Cứ ba năm sẽ xếp hạng một lần, người đứng vị trí đầu tiên có thể trở về nhân gian."

Bạch Bình Châu - người sớm đã chấp nhận cái chết của chính mình gật gật đầu, cuối cùng cậu đã nghe được một vài thông tin hữu ích.

"Không phải, nếu như thế, người mới đến không phải sẽ bị chịu thiệt sao? Bọn họ ý, có mấy người ở nơi này... bị làm lâu như vậy, điểm của bọn họ không phải sẽ rất cao sao?"

"Cuối cùng cậu cũng hỏi được một câu nghiêm túc." Lạc Ngữ đóng màn chiếu vũ trụ lại, "Cứ ba năm thì điểm số sẽ được thiết lập lại một lần."

"Cái gì? Vậy đó không phải là làm … làm không công à?"

"Thiết lập lại điểm số không có nghĩa là về lại không. Chúng tôi sẽ thực hiện quy đổi số điểm ban đầu dựa trên kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ của cá nhân lúc còn sống." Lạc Ngữ nói, "Vì vậy, đó là lý do tại sao cậu có thể trở thành kẻ đứng đầu kỹ viện Tinh Tế của chúng tôi, hãy cảm ơn sự hoang da^ʍ vô độ của cậu lúc còn sống đi."

"... Vậy hiện tại tôi có bao nhiêu điểm?"

Lạc Ngữ cười: "1989 điểm."

"Còn trên bảng xếp hạng?"

Lạc Ngữ bấm vào bảng xếp hạng, hình ảnh hiện ra: "Cậu tự xem đi."

Bạch Bình Châu nhìn một cái, cắn răng nói: "Vậy là ngày mai tôi sẽ bắt đầu ... tiếp khách…?"