Lô Phương vì lo lắng ngủ không được mà chạy đến đình viện chờ thê tử trở về, khi hắn thấy thê tử mang mặt thấm đầy lệ bước về, trong tâm loáng thoáng trào lên một nỗi bất an, nhưng hắn hỏi thế nào, Lô phu nhân cũng lắc đầu không nói, nước mắt chảy ròng, Lô Phương cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là dỗ dành thê tử về nghỉ sớm, ngày mai bàn lại.
Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường ra, tứ thử còn lại đều tụ họp ở ‘Tụ nghĩa sảnh’, sau khi nghe Lô phu nhân kể hết những việc mà nàng tai nghe mắt thấy ở sơn động phía sau núi thì, tứ thử chỉ cảm thấy trời đất bắt đầu xoay tròn, Ngũ đệ....... Ngũ đệ hắn dĩ nhiên...... Dĩ nhiên lại......
Lão tam Xuyên sơn thử Từ Khánh là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn: “Làm cái gì đây, Ngũ đệ vì một nam nhân mà phát điên? Vẫn là con mèo Khai Phong đó sao? Con mèo này thật sự là tai họa! Ta phi!” Cuối cùng vẫn còn tức giận mà phun nhổ.
“Lão tam!” Lô Phương trừng mắt nhìn Từ Khánh trước nay luôn thẳng tính luôn mồm nhanh miệng tỏ ý không tán thành, dù sao thái độ làm người của Triển Chiêu từ xưa đến nay hắn vẫn luôn luôn kính trọng.
Bị Lô Phương trừng, Từ Khánh nguyên bản còn muốn tiếp tục mắng cũng chỉ có thể hậm hực ngậm miệng lại, thế nhưng, nói thật ra, đối với Triển Chiêu, trong lòng hắn phải là không kính trọng, ngược lại, không chỉ là kính, càng nhiều hơn là cảm kích, dù sao, Triển Chiêu đã từng cứu mẫu thân hắn, lúc Ngũ thử gặp nạn, hắn cũng nghĩa bất dung từ, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, hơn nữa từ khi Bạch Ngọc Đường có sở thích mới là khoái lôi kéo Triển Chiêu tới Hãm Không đảo làm khách, dần dần hiềm khích lúc đầu từ lâu đã phai nhạt đi rất nhiều, hôm nay sở dĩ có bật khỏi miệng từ ngữ ác ý, cũng chỉ là vì quá yêu thương Ngũ đệ mà thôi.
Tương Bình chậm rãi thong dong thả cước bộ, quạt lông trên tay nhè nhẹ phẩy, nhìn như thảnh thơi, nhưng mà trong lòng lại là người nóng nảy sốt ruột nhất.
Trầm mặc chỉ chốc lát, Từ Khánh không kiên trì nổi, nhịn không được mở miệng hét lên: “Ai, tứ đệ, ngươi cũng đừng có đi qua đi lại có được không, tốt nhất nên nói thử xem có biện pháp nào tốt không?”
Tương Bình trầm trọng thở dài, vừa lắc đầu vừa nói: “Ta nói, hảo Tam ca của ta a, việc này, ta sao có thể có biện pháp nào tốt đây chứ? Người cũng không phải không biết, chuyện mà lão Ngũ quyết định là chuyện chúng ta có thể khuyên bảo sửa đổi được sao? Nếu có thể nói, năm đó nếu lão Ngũ không đến Biện Kinh tìm Ngự Miêu để rước vận xui, cũng sẽ không có lão Ngũ ngày hôm nay rồi......”
Mọi người nghe Tương Bình nói, trong lòng dấy lên một trận kích động, nhớ tới những năm gần đây, Bạch Ngọc Đường vì Triển Chiêu mà đã làm ra bao chuyện ngoài ý nghĩ của mọi người, đầu tiên là không nghe lời khuyên đi đạo tam bảo về, tiện đà tiến nhập công môn làm quan, thậm chí thường thường vì cứu Triển Chiêu mà không để ý tới an nguy của bản thân, sau đó, bọn họ mới biết được, một Bạch Ngọc Đường ngạo tiếu giang hồ phong lưu thiên hạ, vậy mà lại đem lòng yêu một Triển Chiêu thân nam tử.
Lúc đầu, bọn họ từ phản đối cường liệt, thậm chí quấy nhiễu không cho hai người gặp mặt, cuối cùng Bạch Ngọc Đường chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ta chỉ là yêu Miêu nhi mà thôi, có gì sai sao?”
Vẫn còn nhớ được, khi đó Lô Phương thập phần nghiêm khắc nói với Bạch Ngọc Đường: “Hai nam tử mến nhau, lấy theo luân lý làm người, là làm trái đi đạo trời, sao có thể được?”
Bạch Ngọc Đường bình tĩnh yên lặng, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Ta chỉ là yêu Miêu nhi, mà Miêu nhi vừa vặn lại là nam tử..... Chúng ta đã không gây trở ngại cho người khác, cũng không gϊếŧ người cướp của..... Chúng ta chỉ là yêu nhau mà thôi...... Sao lại không thể được?”
Tứ thử không biết nói gì phản bác, biểu tình của Bạch Ngọc Đường lúc này bọn hắn chưa bao giờ gặp qua, đó là một sự phối hợp kiên định, tình yêu trọn lòng cùng sự quyết liệt, khi đó tất cả mọi người đều biết, nếu cứ tiếp tục phản đối hai người họ, như vậy, bọn hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Ngũ đệ thương yêu của mình, chỉ là, sự dung túng năm đó đổi lấy một Bạch Ngọc Đường hôm nay, bọn họ lúc này, dựa theo tình mà nói, làm sao có thể tiếp thu cho được?
‘Tụ nghĩa sảnh’ rơi vào một mảnh tĩnh mịch, tình cảm của Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu có thể thấy rõ bằng mắt thường, lúc bọn họ biết được Triển Chiêu qua đời, ngoại trừ kinh ngạc, ngoại trừ tiếc hận, còn có một nỗi sợ hãi thật sâu, bọn họ sợ, sợ Bạch Ngọc Đường sẽ tìm cách đi theo Triển Chiêu, cho nên, khi nhận được tin tức, bọn họ mã bất đình đề
(cho ngựa chạy không ngừng)tới ngay Khai Phong phủ, thì điều đầu tiên thấy chính là Bạch Ngọc Đường đang hôn mê bất tỉnh.
Thì ra, cái chết của Triển Chiêu đã gây ra cho Bạch Ngọc Đường một cơn đả kích thật sự quá lớn, quá sâu, Bạch Ngọc Đường khi vừa nhìn thấy thi thể của Triển Chiêu thì trong nháy mắt rơi vào điên cuồng rồi ngất đi.
Lô Phương đến nay còn nhớ rõ lúc hắn nhìn Bạch Ngọc Đường khi ấy, vả mặt tiều tụy, cả người tỏa ra chỉ là sự tĩnh mịch của tuyệt vọng, lập tức, hắn cùng tam thử còn lại quyết định, trực tiếp đem Bạch Ngọc Đường còn đang bất tỉnh mang về Hãm Không Đảo, bọn họ từ giã Bao đại nhân, sau đó cũng qua nhìn Triển Chiêu một lần, qua lời nói của Công Tôn tiên sinh mà biết được, Triển Chiêu là trúng độc mà chết, đó là một loại độc thập phần kỳ lạ, trên giang hồ chưa từng gặp qua.
Theo những gì Công Tôn Sách biết được, Triển Chiêu là bị một nữ tử hạ độc, nữ tử kia lúc gϊếŧ Triển Chiêu bằng hạ độc xong nhưng vẫn không ly khai, lúc mọi người tìm được thi thể của Triển Chiêu thì đã thấy vị nữ tử kia ngồi một bên, hai mắt trống rỗng vô thần.
Nghe nói hôn phu của vị nữ tử kia ngày xưa là hảo hữu với Triển Chiêu trên giang hồ, mà vị hôn phu đó của nàng vì muốn cứu Triển Chiêu bị kẻ thù truy sát, ngược lại bị hắn trù kế hãm hại bỏ mình. Trong khi đó Triển Chiêu bản thân trọng thương nhưng miễn cưỡng tránh được một kiếp, sau khi khỏi bệnh, hắn mang di cốt của hảo hữu về lại bên người phu nhân người kia. Về sau, Triển Chiêu nản lòng thoái chí liền tránh tiếp xúc với giang hồ, thẳng cho đến khi gặp được Bao đại nhân thì mới hoài niệm về tấm lòng hiệp nghĩa thuở xưa.
Nhưng vị danh nữ tử kia lại nhân định rằng Triển Chiêu hại chết phu quân của nàng, nữ tử đó vốn là người của Đường môn, nhưng vì đem lòng yêu một hiệp khách nên mới rời bỏ danh môn, đi theo phu quân của nàng cùng nhau tận hưởng cuộc sống vợ chồng thần tiên
Sau khi phu quân nàng qua đời, nàng ghi hận trong lòng chuyên tâm bào chế một loại độc dược, một loại độc đệ nhất vô giải
Nữ tử kia viết một phong thư nhờ người giao cho Triển Chiêu, ngày đó, Triển Chiêu sau khi đọc xong liền đem lá thư cất vào trong ngực, sau đó, Triển Chiêu liền thỉnh Bao đại nhân nghỉ phép, Triển Chiêu phải đến một cuộc hẹn, một cuộc hẹn sinh tử.
Mà Triển Chiêu tựa hồ cũng biết lần này đi nhất định dữ nhiều lành ít, vì vậy trước khi đến chỗ hẹn, Triển Chiêu đề bút viết hai phong thư.
Hai phong.... di thư.
Một cho bao đại nhân, mà một phong thư khác lại là đưa cho...... Bạch Ngọc Đường.
Viết di thư trước khi đến cuộc hẹn, không phải là anh hùng thoái chí, chỉ là không muốn để lại tiếc nuối......
.