Chương 2

Lô phu nhân nhẹ nhàng bước ra sau tiểu cung đến sau núi, tuy rằng từ lúc xuất giá về Hãm Không đảo đã ngừng luyện võ, nhưng khinh công võ nghệ luyện từ nhỏ căn bản vẫn còn dùng được không ít, chí ít thì hành tẩu trên sơn lộ cũng không quá gây khó khăn được cho nàng.

Sau thời gian được một chén trà nhỏ, Lô phu nhân thật vất vả mới tìm được chỗ của Bạch Ngọc Đường, quầng sáng nhấp nhô từ trong sơn động lờ mờ tràn ra, tiếng trò chuyện loáng thoáng bên trong khiến Lô phu nhân dừng cước bộ lại, trong tâm âm thầm cảm thấy kỳ lạ, Ngũ đệ, sao lại nửa đêm hẹn người nào ở đây?

Lô phu nhân bình trụ khí tức lại, ngưng tụ nội lực, nghiêng tai lắng nghe, tuy không nghe được hoàn toàn, nhưng vừa nghe, thì lại bị hù dọa không phải bình thường.

“Miêu...... Đừng ngủ...... Tỉnh tỉnh......

Cách...... Miêu, đừng

......”

Triển Chiêu?! Sao lại có thể?

Lô phu nhân tâm tư rối loạn, nàng liều lĩnh chạy ào vào trong sơn động, cảnh tượng ánh vào mi mắt khiến nàng không sao tin được.

“Ai?”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy thanh âm thì quay đầu lại nhìn, mỉm cười: “Thì ra là đại tẩu a......”

“Ngũ đệ, ngươi......” Thanh âm của Lô phu nhân run run.

“Đại tẩu...... Người làm sao vậy? Đại ca...... Đại ca bắt nạt người sao?” Bạch Ngọc Đường nghịch ngợm cười mà hỏi.

Lô phu nhân chậm rãi lắc đầu, cũng không biết nói thêm một lời nào nữa, nàng chạy qua ôm lấy Bạch Ngọc Đường, bi thương khẩn thiết gọi: “Ngũ đệ...... Ngũ đệ...... Ngươi đừng như vậy a...... Đừng như vậy......”

Bạch Ngọc Đường mở to hai tròng mắt sáng khó hiểu, mang theo cảm giác say cuồng nhỏ giọng nói bên tai Lô phu nhân: “Suỵt, đại tẩu....... Nhỏ giọng thôi....... Miêu nhi còn đang ngủ mà.......”

Lô phu nhân càng cố sức ôm chặt Bạch Ngọc Đường, tê tái gọi: “Triển Chiêu đã chết rồi...... Hắn đã chết rồi a! Ngươi thanh tỉnh một chút đi...... Ngũ đệ...... Ngươi tỉnh lại đi...... Triển Chiêu đã chết rồi......”

Bạch Ngọc Đường không giãy dụa, chỉ đờ đẫn để yên cho Lô phu nhân ôm vào lòng.

Lô phu nhân lệ rơi đầy mặt nhìn quanh sơn động này, bởi số vò rượu rất nhiều rải rác trên mặt đất mà có thể hiểu được người nào ở đây đang ngược đãi bản thân tồi tệ ra sao, mặt khác, khi nàng bước vào sơn động thì liền chú ý tới khí lạnh không đúng thời tiết dàn trải bốn phương, mà ở nơi sâu nhất trong sơn động có bày một quan tài băng trong suốt, bên trong băng quan rõ ràng là Triển Chiêu đã qua đời được hơn một tháng.

Lô phu nhân trăm triệu lần không ngờ, Bạch Ngọc Đường thật sự đi tìm hàn băng ngàn năm đem về, trộm lấy thi thể của Triển Chiêu, tuy rằng nàng biết Bạch Ngọc Đường là không muốn thừa nhận chuyện Triển Chiêu đã qua đời là sự thật, nhưng nàng thật sự trăm triệu lần không ngờ.... Không ngờ rằng Bạch Ngọc Đường đã điên cuồng đến mức này.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm ấp của Lô phu nhân, vẻ mặt đờ đẫn không chút biểu tình nhìn Lô phu nhân, hắn xoay người ngồi xuống bên cạnh băng quan, khẽ tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má lạnh băng của Triển Chiêu, bỗng dưng, trên mặt lại hiện ra dáng cười ôn nhu mà nói: “Đại tẩu, người đừng nói lung tung, Miêu nhi còn sống, hắn chỉ là do ngày thường mệt mỏi quá cho nên mới tham ngủ một chút thôi......”

Lô phu nhân sau khi nghe được Bạch Ngọc Đường nói, lệ rơi càng tăng, đối mặt với một Bạch Ngọc Đường như vậy, Lô phu nhân thật sự không biết nên nói cái gì, nàng chỉ có thể thì thào gọi: “Ngũ đệ...... Ngũ đệ.....”

Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường lấy ra một vò rượu nói với Lô phu nhân: “Đại tẩu, người có muốn làm một vò hay không? Đây chính là Nữ nhi hồng lâu năm đó.”

Bạch Ngọc Đường cũng không đợi Lô phu nhân trả lời, tự mình giải khai miệng vò rồi ngửa đầu làm một ngụm rượu lớn, Lô phu nhân thật sự nhìn không được nữa, nàng vội chạy đến chụp lấy đập vỡ vò rượu trong tay Bạch Ngọc Đường.

Choang!

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vò rượu bị nghiền nát trên mặt đất, chậm rãi giương đôi mắt băng lãnh thẳng chống lại ánh nhìn bi thống của Lô phu nhân.

Nhãn thần Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Lô phu nhân, trong mắt nào có nửa điểm men say, nhưng ánh mắt này lại khiến Lô phu nhân đau lòng, đôi mắt hoa đào luôn luôn thần thái phi dương mà bây giờ cũng chỉ còn một mảnh tịch mịch, còn đâu phong thái ngày xưa.

“Vì sao? Ngũ đệ, ngươi vì sao phải hành hạ bản thân như thế?” Lô phu nhân rơi lệ lớn tiếng quát hỏi.

Bạch Ngọc Đường vươn tay qua bên cạnh với một cái, lại lấy ra một vò rượu khác, lúc này, Lô phu nhân mới phát hiện, sơn động này, ngoại trừ quan tài băng kia, đầy trên mặt đất đều là vò rượu, không có một khoảng không trống nào.

Bạch Ngọc Đường ôm vò rượu nói: “Bởi vì...... Chỉ có say...... Ta mới có thể tin rằng ta còn sống..... Chỉ có say...... Miêu nhi mới có thể ở bên cạnh ta..... Cùng ta.... Bầu bạn với ta.....”

Nhìn Bạch Ngọc Đường từng ngụm rượu một nuốt xuống, Lô phu nhân cắn chặt môi dưới, cố sức vung tay cho Bạch Ngọc Đường một cái tát.

“Bạch Ngọc Đường, đừng uống nữa, ngươi thật sự cho rằng.... Thật sự cho rằng Triển Chiêu khi nhìn thấy bộ dạng của ngươi bây giờ sẽ vui vẻ sao?” Lô phu nhân đau lòng gào thét, nhìn Ngũ đệ quang tiên lượng nhãn

(gọn gàng sạch sẽ, mắt sáng tinh anh)

của mình tiều tụy như vậy, chán chường như vậy, nàng không muốn, thật sự không muốn, cái chết của Triển Chiêu, cũng mang luôn cả hồn phách Bạch Ngọc Đường theo rồi.....

Khuôn mặt Bạch Ngọc Đường bị đánh trật sang, khóe miệng cũng chảy ra máu đào nhỏ giọt, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt ai oán nói: “Vì sao? Ta chỉ khi uống say thì mới có thể thấy được dáng cười của Miêu nhi, vì sao người không cho ta uống rượu? Say thì tốt..... Say là tốt rồi......” Ngừng lại một chút, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mang vẻ mặt mờ mịt hỏi Lô phu nhân: “Đại tẩu...... Vì sao Miêu nhi vẫn còn ngủ? Vì sao ta gọi mãi mà hắn cũng không chịu dậy?” Bỗng nhiên lại lộ ra dáng cười trêu tức nói: “Đây là lần đầu tiên thấy Miêu nhi tham ngủ như vậy, thật sự đúng là mèo mà.....” Bỗng dưng, ngữ khí lại chuyển đổi, thanh âm Bạch Ngọc Đường bỗng tràn ngập tịch liêu: “Miêu nhi....... Miêu nhi....... Ta nhớ ngươi...... Ngươi mau tỉnh lại a...... Chiêu.......”

Lô phu nhân hai tay khẽ che miệng, không dám tin tưởng ngã khuỵa xuống mặt đất lắc đầu, trời ơi...... Ngũ đệ của chúng ta....... Bạch Ngọc Đường ngạo tiếu giang hồ phong lưu ngã nhất nhân kia đã..... đã điên rồi......

Đôi mắt đẹp của Lô phu nhân tràn ngập oán hận nhìn người trong băng quan, đối với Triển Chiêu, nàng oán, nàng hận, nàng oán hắn vì sao đã rời khỏi nhân thế còn muốn dẫn theo hồn phách của Ngũ đệ, nhưng nhiều hơn cả lại là thương tiếc, thương tiếc cho Nam hiệp, thương tiếc cho một Triển Chiêu ôn hòa thanh nhã, thương cho một hảo hài tử nhưng lại sớm ra đi, thương cho Bạch Ngọc Đường si tình...

Nhìn hình dạng loạn trí điên rồ của Bạch Ngọc Đường, Lô phu nhân bi từ bước lại, rồi lại không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng, khẽ cắn môi, nàng dịu dàng mở miệng: “Ngũ đệ, cùng đại tẩu quay về được không?”

Bạch Ngọc Đường không trả lời Lô phu nhân, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu đang nằm trong quan tài băng, nhãn thần ôn nhu mà lưu luyến, một lát sau, Bạch Ngọc Đường lắc đầu nói: “Không, ta muốn bồi Miêu nhi, đại tẩu, người về trước đi.”

Lô phu nhân yêu thương nhìn Ngũ đệ từ xưa đến nay phong lưu đã thay bằng một Ngũ đệ tiều tụy, trong tâm không kiềm được đau lòng......

Triển Chiêu a Triển Chiêu..... Ngươi có thể nhẫn tâm như vậy sao? Ngươi thật sự nhẫn tâm ly khai Ngọc Đường sao?

Lô phu nhân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trên gương mặt hạ hai hàng nước mắt đắng chát.....

Không muốn tin tưởng, thà rằng lựa chọn trốn tránh......