Chương 50: Khẩu Giao Và Liếʍ Láp Côn ŧᏂịŧ

Sở dĩ tỷ lệ mỡ trong cơ thể thấp là do Giản Việt cực kỳ tự giác, ngoại trừ tập thể dục buổi sáng, anh cũng rất ít khi phóng túng bản thân, ăn uống thanh đạm khỏe mạnh, qua 10h buổi tối anh sẽ không ăn gì cả.

Thỉnh thoảng Hà Lạc muốn ăn khuya, anh mới miễn cưỡng phá lệ cùng cô ăn một chút.

Cô cởi thắt lưng của anh ra, lấy côn ŧᏂịŧ đã cương cứng hoàn toàn, bàn tay nhỏ bé của Hà Lạc khó khăn lắm mới nắm lấy được, nhìn thấy đỉnh qυყ đầυ của côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím đang chảy chất dịch tuyến tiền liệt ra ngoài vì hưng phấn.

Trêu chọc một lúc, côn ŧᏂịŧ ở lòng bàn tay của Hà Lạc lại phồng to lên một chút vừa cứng vừa ưỡn.

“Giản Việt, em muốn ăn nó có được không?” Hà Lạc liếʍ môi, vành tai cô đỏ bừng vì ngại ngùng, “Bởi vì trông nó rất dễ thương…”

Đúng, thật dễ thương, cũng không biết vì sao Hà Lạc lại có suy nghĩ như vậy.

Chỉ là cảm thấy nó rất dễ thương, dễ thương đến mức muốn cắn một miếng, để xem nó có cảm giác như thế nào.

Sau khi nghe Hà Lạc đánh giá côn ŧᏂịŧ của anh, côn ŧᏂịŧ của Giản Việt không an phận nhảy dựng lên, giọng nói của anh khàn khàn, có lẽ anh không nghĩ cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, yết hầu anh giật giật, “Có thể. ”

Hà Lạc muốn di chuyển từ trên giường xuống đất, nghĩ tư thế thuận tiện hơn, Giản Việt lại nắm lấy tay của cô, “Anh nằm xuống là được rồi, em không cần xuống đâu. ”

Lúc Giản Việt nằm xuống, giữa háng lộ ra côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím, nhưng anh nhìn cô bằng đôi mắt trong sáng.

Tại sao nhìn có chút dễ bắt nạt vậy…



Bởi vì khoảng cách rất gần, thậm chí qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của cô, nhưng cô không chút do dự, trực tiếp ngậm lấy đỉnh qυყ đầυ của côn ŧᏂịŧ to lớn.

Cô quá trực tiếp, Giản Việt còn chưa chuẩn bị gì cả, cái miệng nhỏ của Hà Lạc đã ngậm lấy cái đó của anh.

Cảm giác được ngậm lấy bởi khoang miệng ấm áp đúng là một trải nghiệm hoàn toàn tuyệt vời.

“Ưm…” Giản Việt từ trong cổ họng tràn ra một tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, loại âm thanh này ở giữa khổ sở cùng sung sướиɠ.

Hà Lạc còn tưởng rằng làm cho anh khó chịu, a một cái, lại nhả ra, “Khó chịu như vậy sao? ”

“Không… Rất sướиɠ……”

Trước giờ Hà Lạc chưa từng nghe Giản Việt phát ra âm thanh như vậy, vành tai cô đỏ bừng.

Cái miệng nhỏ một lần nữa cố gắng đưa côn ŧᏂịŧ nuốt vào, bởi vì qυყ đầυ rất lớn, bị mắc kẹt một lần, nhưng vẫn miễn cưỡng ăn hết vào.

Trong nháy mắt côn ŧᏂịŧ to lớn nhét đầy khoang miệng của Hà Lạc, lúc cô muốn đùa nghịch lên xuống, cô cảm thấy rất khó khăn, động tác không quen thuộc thậm chí còn làm cho hàm răng đập vào anh.

Hà Lạc lại phun ra, mím môi không biết phải làm sao, hầu như cả người cô nằm ở giữa hai chân anh, mông nâng lên, hai cánh mông trắng như tuyết rất chói mắt.

Một tay cô quấn quanh thân cây côn ŧᏂịŧ vuốt ve lên xuống, một bên dùng đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ qυყ đầυ.



Tuy rằng động tác không thuần thục, nhưng nghe phản ứng của Giản Việt thì cô đã làm rất tốt.

Giản Việt nhìn từng động tác của cô, ngay cả hô hấp cũng nặng nhọc hơn.

Sau khi Hà Lạc ăn một lúc, Giản Việt vuốt mái tóc cô, động tác nhẹ nhàng.

Côn ŧᏂịŧ sưng to quá mức kia muốn chạy loạn, giữa háng anh đột nhiên đẩy lên trên, qυყ đầυ to tướng kia lập tức đâm vào cổ họng Hà Lạc.

Hà Lạc nôn khan một tiếng, đôi mắt đỏ bừng nhả côn ŧᏂịŧ ra, “Anh làm cái…”

“Lên trên ngồi, tự em động đi’’.

Nhìn anh trong sáng chẳng thấy gần gái bao giờ mà té ra ham muốn cũng mạnh thế ư?

Cảm giác tê dại ngứa ngáy trong tiểu huyệt càng thêm mãnh liệt.

Cô thực sự muốn làm như vậy.

Muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn màu đỏ tím của Giản Việt làm tiểu huyệt đến chết…

“Nhưng… Trên gác mái cách âm có vẻ không tốt lắm. ”