Chương 39: Côn ŧᏂịŧ Lớn Mạnh Mẽ Làm Tiểu Huyệt ( 2 )

Hà Lạc dứt khoát nhắm mắt lại, tư thế giống như cam chịu cái chết.

Xung quanh áo mưa của côn ŧᏂịŧ là hạt, lúc mới tiến vào, Hà Lạc cảm nhận được nó khác xa hoàn toàn với lúc trước, chỉ là kích cỡ lớn hơn một vòng, càng đừng nói là những hạt đó đang theo động tác tiến vào, vuốt ve vách thịt của cô.

Côn ŧᏂịŧ cương cứng ở giữa háng của Giản Việt ép chặt tiểu huyệt mềm mại của cô, ma sát vài lần, chờ cô ướt đủ rồi, lúc này anh mới thử cho qυყ đầυ đi vào.

Miệng tiểu huyệt quá chặt, Giản Việt cầm côn ŧᏂịŧ, làm thử vài lần nhưng vẫn trượt ra ngoài, anh điều chỉnh tư thế, sau đó kiên nhẫn tách miệng thịt ra, đầu tiên là để qυყ đầυ đi vào, sau khi xác định phương hướng xong, hông mới bắt đầu đẩy về phía trước, mỗi lần sâu một chút, Hà Lạc sẽ phát ra tiếng nức nở, cô run rẩy, giống như nơi mẫn cảm bị thứ gì đó tiến vào.

Côn ŧᏂịŧ lớn đi vào làm cho vách thịt căng ra, tiểu huyệt của cô bị những hạt nổi đó trêu chọc.

Thật ngứa, giống như có hàng trăm con kiến đang cắn cô.

Đó là trải nghiệm hoàn toàn mới.

Eo và bụng Giản Việt chùng xuống, côn ŧᏂịŧ cũng theo đó mà tiến sâu vào.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người hoàn toàn dính vào nhau, côn ŧᏂịŧ của Giản Việt bị áo mưa bao vây, sau đó lại vào nơi ấm áp của tiểu huyệt, cảm giác căng chặt khiến người khác nhịn không được mà thở dài.

“A……”

Tiếng thở dốc của anh thật sự quá gợϊ ȶìиᏂ

.

Hà Lạc nghe xong thì tiểu huyệt co rút lại một chút, làm cho côn ŧᏂịŧ đang tiến vào kẹp chặt lại.

Trên trán của anh chảy ra ít mồ hôi, bị kẹp tới mức côn ŧᏂịŧ vừa trướng vừa đau, Giản Việt bình tĩnh lại, lúc này mới bắt đầu di chuyển, tay anh chống lên cơ thể Hà Lạc, hai chân cô duỗi thẳng. Nhìn giống như đang cố gắng chống đỡ, cơ thể anh chùng xuống, ép hai chân Hà Lạc dang rộng ra.



Anh vén áo sơ mi vướng víu lên, để mình có thể thấy côn ŧᏂịŧ lớn giữa háng anh làm tiểu huyệt của cô như thế nào.

Vòng eo và cơ bắp của anh rất săn chắc, nhìn rất có lực, lúc làʍ t̠ìиɦ, chỉ cần sâu một chút, sẽ giống như đóng cọc vậy.

“Đau…..Anh đừng nhanh quá…..” Tiểu huyệt của Hà Lạc đã tới cực hạn, bất cứ động tác ra vào nào cũng làm cho tiểu huyệt của cô thấy khó chịu.

“Lạc Lạc, mở mắt ra, nhìn xem anh làm em thế nào.”

Giản Việt thả chậm tốc độ, giống như đang yêu cầu cô mở mắt ra nhìn.

Hà Lạc nghe lời mở mắt, nhìn lướt qua, áo sơ mi của Giản Việt được vén lên, cô có thể nhìn thấy từng vòng cuốn lên.

Nhìn nơi hai người đang giao hợp, côn ŧᏂịŧ lớn của anh đeo cái áo mưa màu vàng, nên đặt biệt bắt mắt.

Thật lạ, sao lại thế này…..

Không được, lại nhìn một lần nữa.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì hình ảnh đó làm cho cô bị kí©h thí©ɧ không ít, Hà Lạc nhìn tiểu huyệt gian nan nuốt vào rồi phun ra côn ŧᏂịŧ lớn, theo động tác thọc vào rút ra rất chậm, có khi sẽ mang theo cảm giác mềm mại.

Hình ảnh bị côn ŧᏂịŧ lớn làʍ t̠ìиɦ thật sự kí©h thí©ɧ, tiểu huyệt phun ra không ít dâʍ ŧᏂủy̠.

Phụt phụt, lại là âm thanh giao hợp quen thuộc.

“Ưm…..Thật sắc tình…..” Hà Lạc không dám nhìn, cả người cô mềm như bông, không còn sức.

Giản Việt cúi người tìm môi cô, một bên làm cô một bên hỏi: “Bị làm có sướиɠ không?”