Chương 38: Côn ŧᏂịŧ Lớn Mạnh Mẽ Làm Tiểu Huyệt ( 1 )

Trên người Giản Việt là áo sơ mi trắng, đơn giản mà sạch sẽ, hai cúc áo không cài ở cổ, hơi mở rộng ra, nếu không nhìn tay anh dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của Hà Lạc, thì quả thực cả người tản ra của mùi vị cấm dục.

“Cứ như vậy mà muốn cho côn ŧᏂịŧ tiến vào sao?”

Hà Lạc gật đầu, không mở miệng, nhưng vẫn thừa nhận.

Giản Việt kéo khóa quần xuống, lấy côn ŧᏂịŧ đang ngẩng đầu ra, ngồi quỳ lên, cầm côn ŧᏂịŧ nói với cô: “Áo mưa ở trong tủ, em tự mình lấy ra một cái đi, rồi đeo vào cho anh.”

Hà Lạc nhìn côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím ở giữa háng anh khiến người khác không thể xem nhẹ được, cảm giác áp bức thật lớn.

Cô vươn tay sờ soạng lên đầu tủ, từ đống áo mưa muôn màu muôn vẻ lấy ra một cái.

Áo mưa cụ thể có hình dạng gì, thì Hà Lạc không rõ lắm, nhưng thấy đóng gói để là hạt 3D*, da đầu cô bắt đầu tê dại, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh côn ŧᏂịŧ lớn của Giản Việt có hạt 3D sẽ có dáng vẻ gì!

(*Bcs có hạt là như vầy nè!!)Hà Lạc giả vờ như không nhìn thấy, ném qua bên cạnh, còn muốn duỗi tay lấy cái khác.

Thì Giản Việt đã giữ cổ tay cô lại, nói: “Lấy cái này đi.”

Cô do dự vài giây, Giản Việt đè hai chân Hà Lạc lại, cầm côn ŧᏂịŧ cứng của mình vỗ vỗ lên tiểu huyệt của cô, vỗ rất mạnh, khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt lại bắn ra.

“Ưm….Anh đừng….” Hà Lạc thở hổn hển, nói: “Được được được, lấy cái này.”

Hà Lạc xé bịch áo mưa ra, bên trong có một ít dầu bôi trơn dính lên tay cô, nhìn qua rất kỳ lạ, áo mưa có màu vàng ở bên ngoài có rất nhiều hạt 3D nhô ra….

Hối hận cũng đã muộn, Hà Lạc chỉ có thể căng da đầu đeo cho anh.

Bởi vì tay cô quá khẩn trương, nên có chút run, đã thử vài lần, nhưng vẫn không tròng vào được, Hà Lạc nắm lấy côn ŧᏂịŧ không an phận của anh, rồi nói: “Anh đừng nhúc nhích được không?”



Lúc côn ŧᏂịŧ bị bàn tay của cô nắm lại, Giản Việt nặng nề hừ một tiếng.

Để cô đeo cho anh là một sự dày vò, đừng nói là đeo cho anh, không bằng nói là đang chơi côn ŧᏂịŧ lớn của anh đi, tay nhỏ không thuần thục mà khıêυ khí©h nơi đó của anh, lòng bàn tay cố tình hay vô ý mà quét qua mã mắt của anh mấy lần, côn ŧᏂịŧ bị kí©h thí©ɧ tới mức lớn thêm một vòng.

Hà Lạc lẩm bẩm nói: “Chắc chắn là áo mưa nhỏ….”

“Cái này đã là lớn nhất rồi.” Giản Việt đè tay cô lại: “Để anh cầm, em đeo vào đi.”

Rất phối hợp, lăn lộn một lúc lâu, cuối cùng cũng đeo vào xong.

Hà Lạc nhìn côn ŧᏂịŧ của Giản Việt có màu vàng còn có mấy hạt lớn nổi lên, tiểu huyệt mềm mại run rẩy.

Đây là gì vậy??Nhìn thật đáng sợ!

Tiểu huyệt của cô mảnh mai, giống như một đóa hoa trong nhà kính, làm sao cô có thể chịu nổi côn ŧᏂịŧ hung mãnh như vậy được??

“Anh từ từ, trước…..Trước tiên để em thả lỏng….” Hà Lạc nhích ra sau một chút: “Em còn chưa chuẩn bị tốt…..”

Giản Việt nắm lấy cổ chân cô, rồi kéo cô lại, mạnh mẽ để cô bên mình.

“Lúc nãy em nói, muốn anh tiến vào nơi nào?”

“Em không dám nói, về sau cũng không dám nói như vậy nữa.” Tay nhỏ của Hà Lạc che lại tiểu huyệt trước: “Anh nhẹ một chút được không? Em hơi sợ.”

“Anh sẽ nhẹ, anh sẽ làm em thật thoải mái.” Giản Việt ngồi quỳ, đỡ chân cô dang rộng ra, nói: “Lấy tay ra đi.”