Chương 32: Chào Cờ

“Thức rồi à? Sao không ngủ thêm một lát nữa?” Giản Việt vẫn còn buồn ngủ, tóc anh hơi rối, thậm chí còn hơi xoăn lại, so với thường ngày thì trẻ trung hơn.

Nhìn thế này có chút đáng yêu.

Hà Lạc nhịn không được, muốn giơ tay xoa đầu anh: “Có hơi cộm…”

Cô chỉnh lại tư thế một chút, muốn cách xa côn ŧᏂịŧ nguy hiểm ở giữa hai chân anh một chút. Nhưng vừa di chuyển, thì cảm thấy có gì đó không đúng, áo ngủ của Hà Lạc bị kéo tới eo, phía dưới cũng không mặc gì, côn ŧᏂịŧ đang cương cứng cũng thuận thế nằm ở giữa hai chân cô, độ kẹp vừa phải.

“……”

Hai người đều sửng người, không ai nói câu nào.

Hai người đồng thời cứng đờ, không nói gì.

Giản Việt nhích người về phía trước, ngồi dậy, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cơ bắp cường tráng của anh hiện lên một vầng sáng dịu dàng. Trên người anh không mặc gì, cực kỳ giống một tượng đá được điêu khắc bằng cẩm thạch.

Tuy là đã trải qua một đêm làʍ t̠ìиɦ kịch liệt, nhưng Hà Lạc vẫn không thích ứng được, cũng không dám nhìn anh lâu.

Một tay Giản Việt đè côn ŧᏂịŧ đang ngẩng đầu ở giữa hai chân: “Anh nghĩ là nó chờ không nổi muốn chào hỏi với em.”

Tầm mắt của Hà Lạc chuyển xuống chỗ đó, thì nhìn thấy côn ŧᏂịŧ vì hưng phấn mà run lên.



Cái này, là đang chào hỏi sao?!

Vậy…..Buổi sáng tốt lành, Tiểu Giản Việt.

Hà Lạc thầm nói trong lòng.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, Giản Việt tính xuống giường rửa mặt rồi xuống tiệm làm.

Sau khi nằm xuống, cô kéo chăn lên, nói: “…..Em muốn ngủ thêm một lát nữa.”

“Chờ chút, để anh nhìn xem.” Giản Việt xốc chăn cô lên, dang hai chân cô ra, ánh mắt chăm chú nhìn tiểu huyệt của Hà Lạc.

Tiểu huyệt vẫn còn hơi sưng, nhưng đỡ hơn tối hôm qua nhiều, anh vươn hai ngón tay ra, tách miệng tiểu huyệt, cẩn thận quan sát phần thịt trong của tiểu huyệt.

Lúc ngón tay anh nhấn vào tiểu huyệt, nhiệt độ nóng rực từ cơ thể truyền tới.

Tiểu huyệt ấm áp đột nhiên bị tách ra, phơi bày trong không khí, nhưng dưới ánh mắt của Giản Việt, cô không tự chủ được mà co rút lại, xém chút nữa là dâʍ ŧᏂủy̠ lại phun ra, tiểu huyệt sưng đỏ giờ này có chút đáng thương.

Một lúc sau, Hà Lạc mới nhận ra là Giản Việt chỉ đang kiểm tra tiểu huyệt cho cô, không có ý định làm gì cô trong một buổi sáng tinh mơ.

Hà Lạc cảm thấy xấu hổ cái đống phế liệu vàng trong đầu mình.



“Có hơi sưng, nhưng ổn hơn rồi, hôm nay em nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Ừm……”

“Thức dậy thì nhớ mặc đồ đàng hoàng vào, nếu không anh cũng không dám bảo đảm là mình không làm gì đâu.” Giản Việt thấp giọng nói.

“Biết rồi….” Hà Lạc đỏ mặt nói, vội vàng rụt chân lại, rồi dùng chăn che lại.

Giản Việt không nhịn được cười khi nhìn thấy cô tự biến mình thành con nhộng.

Sau khi anh đi rửa mặt xong, rồi quay lại mép giường để mặc đồ.

Hà Lạc nghe thấy tất cả động tĩnh mà anh làm, rốt cuộc vẫn ló đầu ra, ở trong chăn nhìn trộm anh.

Giản Việt đang mặc qυầи ɭóŧ, thậm chí còn đưa tay ra sờ nó, không biết có phải ở trong toilet đang đã giải quyết hay không, côn ŧᏂịŧ không còn cứng như lúc nãy nữa, những vẫn có thể nhìn ra nó còn rất lớn.

Hà Lạc theo bản năng liếʍ đôi môi khô khốc của mình.

Nhìn côn ŧᏂịŧ lớn của anh thật ngon…..

Hà Lạc nghĩ, hình như cô cũng không ngại việc ngậm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh trong miệng mình.