Chương 30: Bị Côn ŧᏂịŧ Làm Cho Tới Khóc (2)

Bầu ngực đặn của Hà Lạc theo động tác đâm vào mà đung đưa, cô khom người về phía trước, vừa lúc đem núʍ ѵú đưa vào miệng Giản Việt, trong nháy mắt đã bị khoang miệng ấm áp bao lấy, cô nhìn Giản Việt giống như đang ăn một miếng bánh kem, liếʍ láp hai bầu ngực mềm mại.

Vốn dĩ bầu ngực không an phận mà theo tiết tấu của anh mà lên xuống, bởi vì một bên bị anh ngậm, nên chỉ có thể ngoan ngoãn bị trói buộc.

Cô phát ra tiếng rêи ɾỉ vì sung sướиɠ, hai chân dang ra càng siết chặt hơn.

Giản Việt banh hai mông cô ra, hận không thể tách miệng tiểu huyệt ra thêm một chút, để có thể nhét cả hai túi trứng vào trong, anh dùng bàn tay lớn nắm lấy nó, có khi sẽ đánh vào mông cô một cái.

Căn bản là làn da mềm mại của cô không chịu nổi được dày vò này. Rất nhanh, trên mông cô đã xuất hiện mấy dấu bàn tay.

“Ưm a….” Hà Lạc bị làm tới mức không nói được câu hoàn chỉnh.

Mỗi lần côn ŧᏂịŧ của anh tiến vào trong cô, giống như muốn xé cô ra thành từng mảnh.

Tiểu huyệt bị làm tới mức đều là nước, dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho nơi giao hợp của hai người ướt nhẹp, trừ tiếng thở dốc ra, thì chỉ còn tiếng côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ đâm vào tiểu huyệt, vang lên tiếng phụt.

Kɧoáı ©ảʍ to lớn giống như thủy triều, từng chút từng chút cao lên.

Cảnh tượng này trở nên mất khống chế…

Hà Lạc nắm lấy tay Giản Việt, đó giống như là cọng rơm cứu mạng cô.

“Em….Em không được….Giản Việt…..”



“Giản Việt, anh bắn ra được không…..”

“Huhu……”

Cô cầu xin anh, giọng nói bị làʍ t̠ìиɦ cho tới khóc.

Khi cao trào đến lần nữa, tiểu huyệt của cô run rẩy, từ trong ra ngoài, từng trận co rút, sau đó là dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, tưới lên qυყ đầυ của Giản Việt.

Vốn dĩ Giản Việt chuẩn bị bắn, lại bị tiểu huyệt của cô kẹp rồi tưới lên như vậy, hoàn toàn mất phương hướng, anh gầm nhẹ, tần suất đưa đẩy nhanh hơn mười mấy lần, khi cơn cao trào của cô tới anh trực tiếp bắn tinh.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra từ mã mắt, bắn vào nơi chật hẹp của cô.

Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc của hai người, Giản Việt bắn rất nhiều, Hà Lạc rất nhanh đã cảm nhận được tiểu huyệt vừa trướng vừa ấm, trừ côn ŧᏂịŧ được nhét vào bên trong, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Miệng tiểu huyệt co rút rất lâu, nhưng hai người vẫn không nhúc nhích.

Cả người Hà Lạc xụi lơ trên người Giản Việt.

Giản Việt sờ đầu cô, giúp cô vuốt tóc lại.

“Sướиɠ không?”



Hà Lạc mệt tới mức không muốn trả lời, thậm chí cô còn hoài nghi, nếu mình trả lời là có, thì côn ŧᏂịŧ vừa bắn của Giản Việt có phải sẽ cứng nữa không, cô quyết định giả vờ như không nghe thấy gì, trực tiếp giả chết.

Đại khái là thấy cô quá nhát gan.

Trên đỉnh đầu của cô truyền tới tiếng cười khẽ của Giản Việt.

“Anh cười cái gì!….” Hà Lạc nhẹ giọng nói.

“Em thật đáng yêu.” Giản Việt ôm cô ngồi thẳng dậy, côn ŧᏂịŧ vẫn chưa rút khỏi tiểu huyệt của cô, Hà Lạc nặng nề ăn vào, cô cảm thấy côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu, cô vội vàng ôm cổ anh, thấy anh còn nói thêm một câu: “Chúng ta đi tắm lại lần nữa.”

Hả? Còn tắm?

Tiểu huyệt của Hà Lạc tê dại một lúc: “Em muốn tự tắm…..”

“Hiện tại em đi được sao?”

Giản Việt nói rất đúng, eo đau chân mỏi, mỗi tế bào trong cơ thể cô đều không động được.

Dù sao thì, cũng đã bị ăn muốn chết rồi.

Anh rút côn ŧᏂịŧ từ tiểu huyệt ra, thấy nơi đó bị làm cho tới mức không khép lại được, tiểu huyệt từ từ phun ra một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Ánh mắt Giản Việt hơi trầm xuống, nhìn tiểu huyệt sưng đỏ của cô, anh lại nói thêm một câu: “Tối nay anh sẽ không quấy rầy em.”