Chương 23: Nói sai một lần tôi hôn em một lần.

Đắm chìm trong nhan sắc xinh đẹp của cô công chúa nhỏ. Khiến một lúc sau Triết Hải mới tỉnh táo được.

“Được rồi, đi thôi!”

Hắn đứng dậy vòng ra sau lưng cô đẩy xe đi ra ngoài. Thấy vậy, Ngân Lam liền vòng tay ra sau đặt lên tay hắn mà bóp nhẹ.

Hắn nhíu mày nhìn cô gái nhỏ bé, hôm nay lại có chuyện gì lại dám bóp tay anh. Gan cô càng ngày càng lớn rồi!

“Để em xin phép dì Kha Linh đã.”

Đi chơi đương nhiên phải nói với người lớn một câu. Xin phép để mọi ngươuc đỡ lo lắng, đỡ bận tâm.

“Về rồi.”

Nghe vậy cô liền ngước lên nhìn Triết Hải. Anh ta đang nói ở đây là ai chứ? Cô không hiểu.

Thấy Ngân Lam nhìn mình như vậy hắn liền nói thêm.

“Về từ trưa, lúc ấy em ngủ, mẹ không muốn em thức giấc.”

Mặt mũi cô xịu xuống, cảm giác như thiếu một cái gì đó. Dì ấy ở đây, cô còn có người dựa dẫm, thế mà dì ấy ở lại có nửa ngày. Không biết hắn sẽ lên cơn gì trong mấy ngày tới.

“Nghĩ gì vậy?”

“Em... chưa kịp chào dì ấy.” Sự tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

“Dì nào?”

Triết Hải thừa biết cô đang nói đến là ai nhưng cố vặn lại.

“Dì Kha... “

Chưa nói hết câu cô liền nhớ ra, cô phải gọi dì ấy là mẹ. Cô ngước đầu ra sau nhìn hắn, một ánh mắt sắc bén muốn xiên qua cô.

Sai thì cũng là cô, có gì mà trách hắn. Lấy hắn làm chồng đương nhiên phải gọi mẹ hắn là mẹ. Đây cô mở miệng là gọi “dì” nên hắn lườm cô cũng phải thôi.

“Em xin lỗi.”

Hai tay Ngân Lam đan vào nhau bối rối, cô lại ngước nhìn hắn. Bắt gặp ánh mắt đó lại cúi xuống sợ hãi. Cô sợ hắn sẽ đổi ý không cho cô đi nữa.

“Anh... tha lỗi... “

“Ưʍ... ư... a... ưʍ... “

Từ Hạo Nhiên vòng tay qua cổ của Ngân Lam, nâng cằm cô lên. Cúi xuống hôn ngấu nghiến, lưỡi hắn luồn vào tách miệng cô ra, khuấy đảo bên trong khoang miệng nhỏ, như muốn lấy thứ gì đó trong miệng cô.

Còn cô đương nhiên là không thích điều đó rồi, hai tay đẩy vào mặt hắn nhưng lại càng làm hắn bóp chặt cằm cô hơn. Cô đau đớn liền tha lỏng tay ra.

“Ư... a~... “

Đến khi cô không thể nào chịu nổi nữa thì hắn mới chịu buông tha cho cô, kéo theo sợi chỉ bạc mê người. Hắn vòng qua trước mặt cô ngồi xổm xuống.

“Nói sai một lần... “

Hắn liếʍ hàng nước mắt đọng trên má Ngân Lam. Rồi lại thì thầm vào tai cô.

“Tôi hôn em một lần... “

Từ Triết Hải đứng thẳng dậy vòng ra sau đẩy cô ra ngoài. Dừng trước cửa xe rồi mở cửa. Hắn nhìn cô từ trên cao nói.

“Vẫn còn khóc... “

Cô không nói không rằng chỉ ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

“Ha, ra là em không muốn đi rồi.”

Ngân Lam với tay nắm vào ống chân quần của hắn vội nói.

“Có... em đi.” Cô vội gạt bỏ nước mắt trên mặt.

Hắn nhếch môi cười ưng ý, cúi xuống vòng tay qua người cô bế vào ghế phụ xe. Rồi cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Xong xuôi mới quay ra ngồi vào ghế lái.

Đi ra ngoài được một đoạn thì Ngân Lam không nhịn được tính tò mò của mình. Cô liền quay ra hỏi Triết Hải.

“Đi đâu... vậy anh?”

Giọng cô có chút ngập ngừng ấp úng. Dù gì thì cũng lỡ miệng rồi. Nhưng cô vẫn không dám nhìn mặt hắn, mặt lại hướng ra cửa kính nhìn bên lề đường.

“Đi đâu tôi phải báo cáo?” Dù hắn biết lời cô nói không phải ý đó nhưng hắn vẫn hỏi.

Hắn đúng là tên điên lại dở cái giọng đó với cô. Toàn bắt cô vào cái thế khó xử, không biết trả lời sao, không biết nên nói thế nào.

“Em... “

Mắt cô lại bắt đầu tràn nước, sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn cứng. Muốn giải thích nhưng không thể phát ra tiếng.

Triết Hải cầm cằm cô quay về phía hắn, muốn cô nhìn hắn mà trả lời. Nhưng hắn lại phát hiện, công chúa nhỏ lại khóc.

“Mồm?”

“Hư... ư... em chỉ muốn... hu... biết ...ư ... anh cho em... hư... ư... đi đâu thôi... hức ... ư.”

Hắn lấy khăn giấy ướt đưa cho cô.

“Lau mặt đi... “

“Hức... ư... hu.”

—————————————————————

Đánh giá sao cho mình nhe! ^_^