Chương 4: Kẹp thật chặt

"Thật không nghe lời."

Bạc Đình cười lạnh bóp chặt chân nhỏ đá tới của Hoa Ly, năm ngón tay niết mắt cá chân mảnh khảnh hung hăng dùng một chút lực, Hoa Ly khóa ở trên giá tức khắc đau nước mắt thẳng tiêu, giãy giụa suy nghĩ muốn rút về chân.

"Bé con, nếu em lại đá, tôi sẽ khống chế không được muốn đánh gãy hai bàn chân nhỏ xinh này, ngoan một chút."

Giọng điệu u ám của anh thật sự là quá đáng sợ, Hoa Ly miễn cưỡng dùng kia chỉ kém điểm bóp gãy chân đạp lên trên mặt đất lạnh lẽo, hiện tại cô giống như một con thỏ hấp hối giãy giụa trong tay anh, không chút sức mạnh uy hϊếp.

"Ngô!!"

Nhìn thấy Bạc Đình vươn tay cởi từng cúc áo của mình, Hoa Ly kinh hãi lùi lại, còng trên cổ tay kêu loảng xoảng, mọi thứ về cô đều bị hạn chế. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân dùng sức xé rách chiếc áo sơ mi trắng, tiếng cúc áo rơi xuống đất rất rõ ràng, tiếng xé vải dường như khiến không khí u ám trở nên hưng phấn.

"Da của em thật là trắng, đúng như tôi tưởng tượng."

Bộ quần áo rách nát chẳng che được làn da trắng nõn của cô gái, bởi vì quá độ sợ hãi, hai l*иg ngực trong chiếc áσ ɭóŧ ren nhấp nhô dữ dội, khe rãnh sâu thẳm màu trắng dị thường mê người.

Bạc Đình cổ họng khẽ nhúc nhích, duỗi tay chạm chạm nãi thịt nửa lộ đẫy đà, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng như sữa, ánh mắt biếи ŧɦái mê luyến làm Hoa Ly cả người phát run.

"Tôi biết ngực của em sẽ rất lớn, tại sao chúng lại mềm? Chà, màu hồng."

Anh dùng ngón tay kéo một nửa chiếc áσ ɭóŧ xuống, núʍ ѵú nhỏ màu hồng gợi cho anh nhớ nghĩ tới hoa kiều diễm

Khoé miệng nhỏ nhắn bị banh chứa đựng tiếng kêu bất lực của cô gái, thực mau thiếu niên không hề thỏa mãn xoa nắn như vậy nữa, từ trong túi quần lấy ra một con dao, thành thạo tàn phá áo sơ mi và áo ngực ra nhiều mảnh, cho đến khi toàn bộ nửa người trên Hoa Ly lỏa lồ, anh mới đem dao nhỏ ném đi

Hoa Ly vẫn luôn gắt gao nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra, chỉ cảm thấy một đôi lòng bàn tay mát lạnh bao phủ lấy bầu ngực, khi nhẹ khi nặng xoa chơi, anh thậm chí còn dùng đầu lưỡi da^ʍ tà đi liếʍ núʍ ѵú cô.

Cảm thấy thẹn, khủng hoảng, sợ hãi nhưng đáng tiếc là cô căn bản không thể phản kháng anh.

"Tiểu tao hóa, vυ" của em càng ngày càng đỏ, tôi chỉ là liếʍ liếʍ, nó liền cứng, em nghĩ mình rất da^ʍ không?" Anh hơi trọng thở dốc áp lực thú tính, nhìn Hoa Ly gắt gao nhắm mắt phát run, anh trừng phạt há mồm cắn vào thịt kiều nộn

"Ngô..." Ăn đau Hoa Ly đau đôi mắt đều mở, lại là một cổ thủy dịch chảy ra trong khoang miệng chua xót, Bạc Đình nhân cơ hội há mồm tiếp được nhè nhẹ chất lỏng sáng trong.

"Ừ, nước miếng thật ngọt, tôi thích... Nhưng tôi muốn biết thứ nước dâʍ đãиɠ bên dưới có mùi gì."

Hoa Ly sợ hãi lắc đầu, dùng ánh mắt đáng thương cầu xin anh buông tha, thiếu niên mỉm cười một chút không dao động, khẽ liếʍ lương bạc khóe môi, bàn tay to dán vào eo mảnh khảnh Hoa Ly rồi xuống mông sờ soạng,

"Nó mềm như vυ", xúc cảm không tồi."

Vừa nói, anh vừa luồn tay xuống dưới váy, phát hiện nguy hiểm Hoa Ly gắt gao khép lại hai chân, chính là căn bản anh cậy mạnh đánh không lại, chiếc quần an toàn với chiếc qυầи ɭóŧ cùng nhau bị kéo xuống, trượt từ đôi chân mảnh mai đang run rẩy đến mắt cá chân.

"Ngô ngô ngô! Ô..."

Hoa Ly kêu hoảng sợ, bởi vì ngón tay Bạc Đình đã từ kẽ mông một đường sờ đến trước huyệt, không quan tâm môi âʍ ɦộ kiều nộn cắm vào, ngón tay bỗng nhiên thâm nhập, cô liều mạng đá động hai chân giãy giụa.

"Hừ, kẹp quá chặt."

Vừa mới vào làm Bạc Đình nháy mắt mê muội, anh véo vòng eo đang vặn vẹo của Hoa Ly, dùng hai ngón cắm sau trong huyệt thịt nâng âʍ ɦộ cô, dùng hai chân kẹp lấy chân cô đang lộn xộn.

Như vậy, bị khóa ở trên giá sắt Hoa Ly hoàn toàn không động đậy nổi.