Chương 3: Lại khóc, liền phải thao em

Thời điểm Hoa Ly có ý thức, hai tay tựa hồ bị một thứ gì đó lạnh lẽo treo lên, khớp xương tay sinh đau, cô khó chịu nức nở, trong miệng lại bị chặn lại bởi một vật hình quả bóng, túi bằng da được thắt chặt sau đầu, ngăn không cho cô đẩy quả cầu có lỗ ra.

"Ngô ngô..."

Cô kinh hãi mở to mắt nhìn xung quanh, trong căn phòng trống có rất nhiều thứ kỳ lạ, tệ hơn nữa là cô đang bị khóa ở một cái trên giá, may mắn trên người quần áo còn ở, chỉ có cổ tay bị khóa trụ chặt chẽ, tránh không xong

Trên chân giày đã không thấy, đi chân trần đạp lên gạch lạnh lẽo, cái lạnh buốt thấu xương từ lòng bàn chân lan lên tận cùng, cô thét chói tai muốn cầu cứu, lại chỉ có thể nghe thanh âm bất lực trong phòng dội lại.

Cô vẫn nhớ những sự việc trước khi ngất đi, nghĩ đến nụ cười Bạc Đình không rét mà run, da đầu cô tê dại, cô không biết anh định làm gì, nhưng cô biết mình đang gặp nguy hiểm.

"Tỉnh."

Phía sau cách đó không xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng, đột nhiên vang lên trong phòng trống, Hoa Ly kinh ngạc, khó khăn quay đầu nhìn về phía sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, dùng dư quang chậm rãi nhìn nam sinh đến gần.

"Ngô!"

Cô sợ hãi né tránh, nhưng một đầu còng tay đã gài vào khung sắt, cô chỉ có thể vặn vẹo cơ thể xinh đẹp của mình.

Đột nhiên, một bàn tay đặt trên eo cô, trong khi cô đang khóc thút thít kinh hãi, bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai nhẹ nhàng nhào nặn nó, hơi thở thiêu đốt kèm theo mùi thuốc lá thoang thoảng phun ra sau tai khiến cô co rúm phát run.

"Rất sợ hãi?"

Trong giọng nói lãnh đạm có chút đùa giỡn, anh có vẻ hưởng thụ sự sợ hãi của cô, đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ trên gáy trắng nõn, khóa trụ thiếu nữ liền kinh hô khóc.

Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng liếʍ một chút, nhưng kinh tủng không thua gì bị rắn độc quấn quanh cổ, Hoa Ly kinh hoảng lắc đầu, hai chân chống xuống đất cũng sợ hãi.

Tiếng cười của Bạc Đình vang lên từ sự im lặng chết chóc. Anh chậm rãi bước đến gần cô, áo sơ mi trắng cởi nhiều cúc liên tiếp, lộ ra khuôn ngực rắn chắc một cách liều lĩnh. So với khuôn mặt thanh tú anh là một người đàn ông hoàn hảo vài phần dã tính.

"Khóc? Có biết tôi thích nhìn em khóc như thế nào không? Ngoan, đừng khóc, bằng không tôi sẽ nhịn không được."

Anh dùng ngón tay bóp cằm nâng lên, giống như đau lòng muốn lau những giọt nước mắt không ngừng của Hoa Ly, trong đôi mắt sắc bén đã có một loại xấp xỉ điên cuồng tình tố.

"Lại khóc, liền phải thao em."

Hoa Ly ngạc nhiên nhìn anh, con ngươi co rút đều tràn ngập sợ hãi, bởi vì cực độ sợ hãi, toàn bộ thân thể đều xuất phát từ bản năng run rẩy, bất quá Bạc Đình chỉ cười dùng ngón tay lau quả bóng giữa môi cô, đầu ngón tay nhuộm đầy nước miếng.

"Nghe được tôi muốn thao em, nước miếng đều chảy ra? Có phải là rất kí©h thí©ɧ không, tao hóa, mỗi ngày ở trường học đều câu dẫn tôi, cố ý làm rơi sách đánh rơi kính, em nói xem, có phải đang câu dẫn tôi?"

"Ngô ngô!!" Hoa Ly muốn phản bác, chính là bị quả cầu cực đại nhét vào cái miệng nhỏ lên men, chỉ biết từ lỗ nhỏ tràn ra càng nhiều nước miếng không nuốt vô.

Cô hiện tại đã biết, người nam nhân trước mắt này biếи ŧɦái không ngừng, vẫn là cái bệnh tâm thần! Vọng tưởng!

"Được, đừng kêu, biết em đã rất cơ khát, không quan hệ, kế tiếp chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian, ta sẽ dùng nơi này, uy no ngươi tiểu tao huyệt."

Nếu có thể nói chuyện, Hoa Ly nhất định sẽ tức giận mắng cái này kẻ điên, làm hắn lăn xa một chút, đáng tiếc nàng bị tước đoạt nói chuyện quyền lợi, chỉ có thể nâng lên duy nhất có thể hoạt động chân, triều Bạc Đình giữa hai chân đá vào.

Tác giả khuẩn ps: Biếи ŧɦái lên sàn