Chương 3: Mở rộng cửa lòng và gặp nạn ( H nhẹ )

“Du Nam Ý, chúng ta nên bình tĩnh lại một chút…Ưm…”

Anh còn chưa nói hết giây tiếp theo miệng đã bị lấp kín.

“Bình tĩnh cái gì?”

Cô hỏi xong liền túm lấy anh đẩy ngã lên trên giường, trước khi anh kịp phản ứng lại, cặp đùi thon dài đã ngồi lên hông anh, không biết cô móc một cái còng tay ra từ nơi nào, lưu loát khóa cổ tay anh lại.

Miệng anh thở hổn hển, trên khuôn mặt tuấn tú đã có sự bối rối và xấu hổ, ánh mắt không ngừng trốn tránh, trước sau không chịu nhìn về phía người trên thân thể mình.

“Thẹn thùng sao?”

Mặc dù khuôn mặt hoa đào của cô sớm đã khô nóng khó nhịn, lúc đôi mắt mê ly quét qua, giọng nói vẫn cứ lạnh nhạt bình tĩnh.

Cô cúi đầu, đầu ngón tay xẹt qua viền cổ áo trong sự giãy dụa của anh, thong thả ung dung cởi bỏ cúc áo sơmi, bất chấp sự phản kháng của anh, một tay khác khıêυ khí©h dưới cằm anh.

Đôi mắt tối đen nhuốm màu du͙© vọиɠ rơi thẳng vào trong mắt cô.

“Không phải cậu nói thân thể trưởng thành rồi sao?”

Cô từ từ tới gần, khuôn mặt anh càng thêm ửng đỏ, cho đến khi chạm vào chóp mũi.

Tiếng nói thanh lãnh tăng thêm vài phần khàn khàn, tựa như vọng đến từ phương xa, lọt vào trong tai, khiến anh tê dại.

“Vậy để tôi xem thử đã.”

Keng ——

Dây lưng rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang.

“Em trai nhỏ à.”



Thời gian lùi về hai tháng trước.

Bên ngoài cổng đại học A, là thời gian trước giờ vào học, sinh viên tới lui nối liền không dứt. Thần sắc ai cũng vội vàng, không hề chú ý tới hai người ở ngoài cổng.

“Mạnh Tây Châu.”

Đây là lần đầu tiên cô mở miệng gọi tên anh kể từ khi gặp lại tới nay.

Mạnh Tây Châu dừng bước chân, quay đầu lại, nhìn về phía cô.

“Đừng hút thuốc, không tốt cho thân thể.”

Anh bình tĩnh đứng ở tại chỗ, không trả lời.

Đám đông kẻ đến người đi, Du Nam Ý ngồi ở trên xe, anh không thể nhìn rõ biểu cảm bên dưới nón bảo hiểm, chỉ thấy được đôi mắt từ trước nay luôn lộ rõ vẻ bình tĩnh, giờ phút này mang theo sự ấm áp.

Hệt như cảnh tượng mười mấy năm trước cô cùng anh đi bộ đến trường học, và nhìn theo anh đi vào cổng trường.

Giữa dòng người qua lại hỗn loạn, trong tâm trí anh, lại là một mảnh an bình.

Trước mắt anh chợt trống rỗng, Du Nam Ý hiện tại dần trùng khớp với thiếu nữ của mười mấy năm trước.

Mọi thứ xung quanh anh dường như đang trở nên mông lung.

Mà cô lại là sự tồn tại đặc biệt nhất.

Mạnh Tây Châu hoảng hốt, rơi vào hồi ức.

“Anh Mạnh ——”

Tiếng nói đột nhiên vang lên đánh vỡ trầm tư của anh.

Bạn cùng phòng Hà Khải nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ phía xa, đang chạy chậm lại đây.

“Hô, hô… Mạnh ca cuối cùng cậu cũng đã trở lại, làm tôi sợ muốn chết…”

Hà Khải thở hổn hển nhìn theo ánh mắt vừa rồi của anh, thấy chiếc Harley siêu ngầu ở cách đó không xa, đôi mắt cậu ta bừng sáng, lúc này mới nhìn đến Du Nam Ý đang ngồi ở trên.

“Vị này là…”

“Chào cậu, cậu là bạn cùng phòng của Tây Châu sao? Tôi là chị của cậu ấy.”

Du Nam Ý nhẹ nhàng cười, giọng nói mang theo vẻ áy náy.

“Ngày hôm qua cậu ấy bị cuốn vào một trận đánh nhau của đám côn đồ, bị cảnh sát hiểu lầm. Lúc đưa tới cục cảnh sát mới phát hiện là một sự nhầm lẫn. Thật vất vả mới được ra ngoài thì đã qua giờ gác cổng, cho nên tôi mới dẫn cậu ấy về nhà tôi ở một đêm.”

“Làm cậu lo lắng cho Tây Châu lâu như vậy thật là ngại quá.”

Khuôn mặt ngây thơ của chàng trai trẻ đỏ lên, khẽ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Không, không sao ạ… Mạnh ca không sao là tốt rồi.”

“Du…”

“Khương Ý.” Du Nam Ý rũ mắt, thấp giọng nói.

Mạnh Tây Châu dừng lại, biết nghe lời mà sửa miệng, “Khương Ý, chị cần phải trở về rồi.”

“Bạn cùng phòng của Tiểu Châu à, làm phiền cậu chăm sóc cậu ấy nhiều hơn nhé.” Du Nam Ý không để ý và mỉm cười, nói với Hà Khải.

Sau đó cô đội mũ bảo hiểm lên, khởi động motor, hai chân vừa nhấc, bóng hình xinh đẹp nhanh chóng biến mất ở trước mắt.

“Được…” Hà Khải lẩm bẩm, sau đó phục hồi tinh thần lại, có chút sùng bái nói: “Mạnh ca, chị của cậu thật soái đó…”

Mạnh Tây Châu xoay người đi vào cổng trường, không đáp lời, hơi thở quanh thân anh dần trầm thấp.

Hà Khải khẽ gãi đầu, không hiểu được nguyên do.

Mạnh ca làm sao vậy?

Sau đó cậu ta nhanh chóng bước lên, đi theo bên cạnh anh.

“…Ai nói cô ấy là chị tôi.”

Thật lâu sau đó, Hà Khải mới nghe được giọng nói mang chút khàn khàn trả lời.

Hả?

Hà Khải hoàn toàn u mê.

Không phải chị, vậy là gì.



Từng ngày bình lặng trôi qua.

Dường như biết quán bar hôm đó không an toàn, hoặc bởi Mạnh Tây Châu không dễ tiếp xúc. Về sau mọi người đều yên tĩnh trở lại, không còn rủ rê anh đi ra ngoài như lúc trước nữa.

Mạnh Tây Châu vui vẻ nhàn nhã, mỗi ngày chỉ đi tới ba nơi, ký túc xá, phòng học, nhà ăn.

Du Nam Ý thỉnh thoảng cũng tới trường học thăm anh, có đôi khi còn mang theo rất nhiều thứ, có khi lại không mang theo gì cả, chỉ đơn thuần tới thăm anh, hoặc là họ sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Hai người ở chung không hề giống người nhiều năm không gặp, mà lại giống như hai người bạn cũ nhiều năm mới gặp, bảo trì khoảng cách rất thỏa đáng nhưng không mất đi sự quen thuộc.

Phần lớn thời gian đều là Du Nam Ý hỏi thăm chuyện có liên quan đến cuộc sống đại học của anh, Mạnh Tây Châu trả lời. Anh cũng không chủ động khơi gợi đề tài.

Đối với việc này Du Nam Ý chỉ nhướng mày, mỉm cười hờ hững.

Thiếu niên đang tuổi dậy thì nên dễ xấu hổ, cô hiểu được.

Sự tình xảy ra chút biến chuyển là vào bữa tối một lần nọ.

Hôm đó, Du Nam Ý rất hiếm khi mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, tóc không dài lắm nhưng cũng qua vành tai, lúc đang dùng cơm có vài sợi nghịch ngợm rơi xuống, cô nhẹ nhàng vén ra sau tai, lộ ra cần cổ trắng nõn trơn mịn.

Phong cách hoàn toàn trái ngược với vẻ nghiêm túc nhanh nhẹn thường ngày của cô, toát ra vài phần gợi cảm của cô gái trẻ trung.

Lần đầu tiên Mạnh Tây Châu thấy cô ăn mặc như vậy, tuy trên mặt không lộ ra chút gì, nhưng vành tai đỏ bừng đã bán đứng sự căng thẳng của anh.

Nhìn thấy đường cong tuyệt mỹ gần như hiện rõ của cô gái, anh đột nhiên đứng lên, khiến Du Nam Ý ngồi ở đối diện kinh ngạc.

Trong ánh mắt nghi hoặc của cô, Mạnh Tây Châu không đổi sắc mặt nói.

“Tôi đi toilet một chút.”

Sau đó anh lập tức rời khỏi chỗ ngồi, động tác hơi chật vật lộ ra vành tai đỏ bừng của anh.

Nếu không bình tĩnh lại một chút, e rằng nhiệt độ trên mặt anh cũng không giấu được.

Du Nam Ý hơi nghiêng đầu nhìn, xem ra anh thật sự rất vội.

“Tiểu thư, sao lại ăn cơm một mình vậy? Cô có muốn làm quen một chút không?”

Giọng nói ngả ngớn truyền đến từ phía trên, Du Nam Ý ngẩng đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi ăn mặc bóng bẩy, ánh mắt tùy tiện đánh giá.

Du Nam Ý phớt lờ gã thanh niên nọ đang trợn mắt nói dối, cô thu hồi ánh mắt, không hề để ý tới.

“Tiểu thư, cô ngồi một mình sẽ rất tịch mịch đó, hay là chúng ta thêm WeChat đi, thường ngày cũng có thể tâm sự…”

“Vị tiên sinh này.” Sắc mặt của Du Nam Ý không thay đổi, “Trước khi tôi vào tiệm anh vẫn luôn ngồi ở hướng 10 giờ, ánh mắt vẫn luôn liếc về phía nơi này. Chờ đến lúc người ngồi đối diện với tôi rời khỏi anh liền “đúng lúc” mà tới gần.”

“Anh không cần đôi mắt có thể tặng cho người khác.”

Giọng nói lãnh đạm và bình tĩnh của cô, làm khóe mắt gã thanh niên kia thoáng giựt mạnh, sau đó lại giả vờ như không có việc gì.

“Tiểu thư thật đúng là hài hước… Có điều cô vừa vào quán đã chú ý tới tôi rồi, mà tôi cũng bị hấp dẫn ngay lúc cô bước vào đây, chúng ta thật là một đôi trời… A a a a a, đau, đau ——”

“Vị tiên sinh này, anh không cần miệng cũng có thể tặng cho người khác.”

Sắc mặt của Mạnh Tây Châu âm trầm cao hơn gã cả nửa cái đầu, đáy mắt anh không ngăn được vẻ tàn nhẫn.

Tay anh vặn ngược lại chế trụ cánh tay gã, làm gã không thể nhúc nhích. Giọng nói càng thêm lạnh băng.

“Nếu đôi mắt vô dụng, tôi sẽ giúp anh đào nó ra…”

“Mạnh Tây Châu!”

Du Nam Ý gọi anh lại. Bàn tay nhỏ nhắn tựa như trấn an khẽ xoa cánh tay đang ghìm chặt của anh.

“Tôi không sao. Buông hắn ra đi.”

“Hừ.”

Mạnh Tây Châu nghe lời buông lực đạo trên tay ra, lạnh lùng nhìn gã một cái.

“Có một số người không nên chạm vào? Anh biết không?”

Giọng nói u ám vang lên.

Gã thanh niên vội vã gật đầu, nhanh chóng nói vâng dạ, rồi xoay người rời khỏi ngay lập tức.

Du Nam Ý thở dài, quay đầu lại nhìn Mạnh Tây Châu đang phát ra hơi thở âm trầm.

“Tây Châu, cậu không thể xúc động như vậy.”

“Nhưng, vừa rồi anh ta đối với chị…”

“Anh ta cũng chỉ mở miệng nói mấy câu thôi, tôi không sao cả. Nhưng thật ra là cậu đó, quá dễ dàng xúc động, rất dễ dàng có hại.”

Nghe vậy Mạnh Tây Châu không nói chuyện nữa, tinh thần ỉu xìu quanh người anh dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Anh lẩm bẩm nói nhỏ, “Tôi không thích những lời của anh ta…”

Vừa rồi đối mặt với gã thanh niên còn hung ác như một con sói hoang, hiện tại bị cô nói vài câu lại giống như chú chó nhỏ đã làm sai chuyện, bắt đầu ấm ức.

Du Nam Ý bất đắc dĩ lắc đầu, vòng lấy cánh tay anh, mỉm cười nói với anh.

“Nếu không thích, vậy chúng ta đi thôi.”

Thân thể mềm mại ấm áp của cô dán lên cánh tay anh.

Mạnh Tây Châu chợt sững người. Cứng ngắc tùy ý để Du Nam Ý kéo mình đi thanh toán hóa đơn, rồi rời khỏi nhà hàng nhỏ.

Giống hệt một chú cún con bị dắt đi.



Du Nam Ý và Mạnh Tây Châu một trước một sau bước trên đường trở về.

Sắc trời dần tối đen, ánh hoàng hôn kéo bóng dáng bọn họ trở nên rất dài.

Mạnh Tây Châu hơi bất an đi ở phía sau, cuối cùng dường như hạ quyết tâm, anh dừng bước chân lại, hạ thấp giọng nói về phía trước.

“Thực xin lỗi.”

Du Nam Ý dừng lại, cũng không quay đầu, giọng nói sâu sắc truyền đến.

“Cuối cùng cũng không giận dỗi với tôi nữa à?”

“Ừm… Tôi không nên xúc động như vậy…”

“Tôi không nói về chuyện này.”

Thanh âm dừng lại, Du Nam Ý xoay người, mặt mày mang ý cười.

“Ý tôi là, rốt cuộc cậu cũng chịu chủ động nói chuyện với tôi à?”

Mạnh Tây Châu hơi sửng sốt, mới phản ứng kịp với ý tứ của cô. Anh có vẻ ngượng ngùng cúi đầu, nói bằng giọng gần như không thể nghe thấy.

“…Tôi không có.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, cô ngẩng đầu và hỏi: “Mạnh Tây Châu, rốt cuộc cậu đang bối rối gì vậy?”

Hai người đứng trong gió thoảng ở dưới bóng hoàng hôn một lúc thật lâu, Du Nam Ý cũng không nóng vội, chỉ nghiêm túc nhìn anh.

Mạnh Tây Châu cứ cứng ngắc một hồi lâu như vậy, rồi thở dài.

“…Chị vẫn luôn có thái độ này, trước kia lúc rời đi cũng như thế. Hiện tại cũng thế.”

“Cứ như… Giữa chúng ta không có khoảng cách mười năm kia.”

“Chỉ có tôi vẫn ở tại chỗ, chấp nhất với mười năm chúng ta không gặp nhau.”

Anh thấp giọng nói, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra nỗi ấm ức không thể thấy.

“Tôi không đáng được chị tin tưởng như vậy sao… Du Nam Ý, chị lại còn đối xử với tôi cứ như một đứa trẻ… Như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”

“Nhưng…” Anh rũ mắt, bóng dáng đã cao hơn cô nửa cái đầu bao trùm lên cô, duỗi tay, chậm rãi xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã hơi hoảng hốt của Du Nam Ý.

“Tôi đã trưởng thành rồi… Không còn là đứa bé trước đây, vẫn luôn ở sau lưng chị nữa…”

“Tôi cũng có thể làm cho chị tin tưởng và nương tựa vào.”

Cô hơi ngây ra nhìn vào đôi mắt của người đàn ông còn chưa trưởng thành hẳn ở trước mặt mình, mang theo chút non nớt, tròng mắt trắng đen rõ ràng, vô cùng nghiêm túc.

…Hóa ra mình vẫn luôn vô thức xem cậu ấy như đứa trẻ mười năm trước sao?

Du Nam Ý đặt tay lên tay anh, cười khẽ một tiếng.

“Thật ra tôi lạc hậu rồi, còn hơn cả cậu.”

Đuôi mắt hơi cong lên, cô khẽ chớp mắt, là dáng vẻ hoạt bát linh động thuộc về thời thiếu nữ xa xưa.

“Em trai à, trưởng thành không chỉ nói bằng miệng thôi.”

“Vậy thì chứng minh cho tôi xem đi, chứng minh cậu thật sự có thể để tôi nương tựa vào.”

Cô xoay người, nhẹ nhàng nhảy vài bước về phía trước.

Rồi quay về phía anh làm một cái mặt quỷ.

“Đừng chỉ nói suông nha.”

Mu bàn tay dường như còn giữ lại độ ấm nơi lòng bàn tay cô, sau đó anh phục hồi tinh thần lại. Cuối cùng lộ ra ý cười, chạy tới bên cạnh cô.

“Vậy chị cứ chờ xem…”



Sau đó lại qua một tháng, công việc của Du Nam Ý hình như bận rộn lên. Đã lâu rồi cô chưa từng tới gặp anh, ngay cả điện thoại cũng không có một cuộc.

Tuy rằng ngoài mặt Mạnh Tây Châu vẫn vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại có chút bất an.

Đang lúc anh không biết mình đã cầm lấy di động bao nhiêu lần, hạ quyết tâm phải gửi cho cô một tin nhắn, cái tên quen thuộc bất chợt sáng lên.

Di động đột nhiên rung lên, Mạnh Tây Châu bấm nghe theo bản năng, lại nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lãnh đạm mang theo chút gấp gáp của cô.

“Mạnh Tây Châu, nhanh lên, ra ngoài cửa.”

“Được, tôi lập tức tới.”

Mạnh Tây Châu không nói hai lời đi ra phía ngoài cửa, trước khi đi còn nói một câu với Hà Khải “Giúp tôi xin nghỉ một ngày nhé, buổi chiều tôi không trở về.”

“Ơ, này —— Mạnh ca cậu lại muốn đi đâu…”



Ngoài cổng trường, Mạnh Tây Châu chạy một đường như điên đến và nhìn thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc trong chiếc xe hơi màu đen, anh vô thức thở phào nhẹ nhỏm.

“Lên xe đi.”

Mở cửa xe lên xe, Du Nam Ý ném tới bên anh một cái túi, anh vừa mở ra xem, là một bộ quần áo cá tính vô cùng.

“Thay đi, tôi sẽ nói với cậu sau.”

Du Nam Ý không quay đầu lại, khởi động xe chạy ra ngoài.

“Trong cục có một nhiệm vụ, nghi phạm truy nã bị mất tích đã lâu của tập đoàn buôn lậu ma túy “Sư Hổ” được nhìn thấy có lui tới một quán bar nhỏ ở thành Tây.”

“Nhưng cảnh sát có kinh nghiệm trong đội đã được phái đi ra ngoài, chỉ còn lại một người mới gặp chuyện căng thẳng liền đỏ mặt. Trong những người quanh mình tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu.”

“Chúng ta đóng giả thành một nhóm thanh niên thường xuyên đến đó uống rượu, giám sát hướng đi của nghi phạm kia.”

“Bên ngoài quán bar sẽ có người tiếp ứng, chỉ cần hắn vừa rời khỏi cửa, sẽ một lưới bắt hết.”

“Thế nào, cậu được không?”

Mạnh Tây Châu đã thay quần áo xong, nhướng mày, khí chất cả người bỗng chốc trở thành dáng vẻ lưu manh, quả thực tựa như một tên nhóc phản xã hội, “Đàn ông kiêng kị nhất, chính là nói anh ta không được.”

“Rất tốt.” Khóe miệng cô cong lên, trên khuôn mặt lạnh nhạt mang theo ý cười. Ánh sáng chợt lóe qua trong mắt cô.

“Vậy tôi chờ xem biểu hiện của cậu.”



“Mỹ nữ, uống một chén đi?”

Chiếc áo sơmi hở bụng gợi cảm, ngắn đến bắp đùi, quần short cực ngắn lộ ra cặp đùi thon dài trắng như tuyết, cố tình trang điểm thật đậm, nhàn nhã yêu kiều ngồi chéo chân ở quầy bar. Nếu không phải trong mắt vẫn còn vẻ trong trẻo, cô sẽ hoàn toàn hòa nhập làm một với khung cảnh tối tăm hỗn loạn xung quanh.

Một bàn tay ôm qua vai cô gái, ôm vào trong lòng như đang chiếm hữu, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

“Ngại quá, cô ấy là hoa đã có chủ.”

Du Nam Ý nhu thuận tựa vào sát trong lòng Mạnh Tây Châu, quanh quẩn giữa chớp mũi là hơi thở thanh tân thoải mái của thiếu niên, hoàn toàn khác biệt với bầu không khí tɧác ɭoạи chung quanh.

Nhìn anh có vẻ thẹn thùng khi ôm lấy eo cô, ngữ khí cô lạnh nhạt và bình tĩnh.

“Hướng ba giờ, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang cầm ly rượu ngồi trong góc.”

“Cậu ở chỗ này quan sát, tôi đi.”

Dứt lời, cô cầm lấy ly rượu trên quầy bar, nhắm mắt, hít sâu một hơi, đến lúc mở mắt ra. Đáy mắt đã nhuộm vẻ phong tình khác biệt.

“Soái ca, đêm tối tịch mịch. Anh có muốn uống một ly với tôi không?”

Cô cố ý đè thấp giọng nói thật mê hoặc và động lòng người, cố ý lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo, ngồi gần bên cạnh gã đàn ông ở trong góc, cẳng chân như đang khıêυ khí©h, khẽ cọ vào chân hắn.

“Ồ?” Giọng nói của hắn hơi khàn, hệt như bị tiếng giấy nhám cọ xát qua.

“Hình như chỉ uống rượu thì không thú vị.”

“Tôi càng thích… Thêm vài món đồ chơi nhỏ để trợ hứng.”

Đáy lòng Du Nam Ý trầm xuống, mặt không đổi sắc, trêu đùa.

“Ôi chao —— anh thật đúng là không nghiêm chỉnh.”

Đè thấp giọng nói, cô quyến rũ ở bên tai hắn: “Nhưng, tôi lại thích người xấu như vậy đấy.”

Ngay lúc Mạnh Tây Châu đang chăm chú nhìn thì thấy bọn họ đứng dậy lần lượt rời đi, tay nắm ly rượu của anh vô thức siết chặt.

Nhưng anh biết đây là thời khắc mấu chốt, không thể rút dây động rừng, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ chờ mệnh lệnh.

…Nếu sau mười tiếng đếm không có tin tức, thì không thể trách anh tự tiện hành động.

Mười.

Chín.



Ba.

Đoàng ——

“A a a!!”

“Làm sao vậy?! Sao lại có tiếng súng?!”

“Mặc kệ, chạy mau!”

Cảnh tượng tiếp theo là đám người bạo động, tiếng người chạy trốn hỗn loạn khắp nơi.

Du Nam Ý!

Trái ngược hoàn toàn với phương hướng chạy trốn của đám người, mắt Mạnh Tây Châu đỏ bừng cả lên cắn răng một cái, anh dùng bình rượu đập vỡ cửa sổ đang đóng, mạnh mẽ phóng người nhảy qua, vòng qua đường nhỏ đi đến cửa quán bar. Đồng tử chợt co rút lại.

“Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy??!”

Mọi người hoảng sợ phát hiện có nhiều xe cảnh sát ở trước cửa, nhóm hình cảnh mặc áo chống đạn đang giơ súng, đối diện vào một chỗ.

“Ha… Nếu các người dám hành động thiếu suy nghĩ, tiểu mỹ nhân này có thể sẽ mất mạng đấy.”

“Cảnh sát thật đúng là lương thiện ha… Thế mà tự mình giả làm cô gái nhỏ trở thành con tin…”

“Nhưng tao không ngu như vậy… Tao đã sớm thả khí độc xung quanh đây, nếu các người muốn tao chết… Tao cũng sẽ không để cho bọn mày sống tốt!”

Giọng nói khàn khàn khó nghe âm u vang lên, con dao nhỏ sắc bén đặt trước cổ cô gái đang bị chế trụ. Cô gục ngã trên mặt đất, vô lực tránh thoát.

“Khụ khụ, chết tiệt… Lại dám mang theo khí độc…”

“Không được xúc động, Khương Ý còn ở trong tay hắn.”

“Phi.”

Dẹp mẹ sự không được xúc động đi!

Thân thể anh nhảy lên, trong tình huống tất cả mọi người đột nhiên bị bất ngờ, anh xuất hiện ở sau lưng Du Nam Ý, đánh một quyền vào mặt gã đàn ông đội mũ lưỡi trai, nhấc mạnh chân lên, hung hăng đá vào bụng hắn. Thừa lúc hắn đau đớn đến mức ngã xuống, anh dùng sức đá con dao trên mặt đất sang một bên, bàn tay dày rộng vươn đến, ôm lấy Du Nam Ý đang cố gắng tỉnh táo vào trong lòng, rồi nhanh chóng lui về phía sau.

“…Ngốc, đồ ngốc.”

Du Nam Ý thở phì phì.

“Ai bảo cậu, xông tới… Hắn đã thả khí mê ở quanh đây….”

“Thật là một, đại ngốc tử.”

Sau đó, cô vô lực ngất đi.

Cả đám người xung quanh vọt về phía bọn họ, sau khi nhìn thấy gã đàn ông cách đó không xa đã bị còng lại, anh cũng an tâm mà ngất đi.

Cánh tay vẫn ôm chặt lấy Du Nam Ý, cho đến lúc hôn mê cũng không chịu buông ra.

Có ngốc cũng mặc kệ.

May là… Chị không xảy ra chuyện gì cả.



“Không có gì đáng ngại, chỉ là thuốc mê bình thường.”

Mạnh Tây Châu từ từ tỉnh lại, khẽ chớp mắt khó chịu.

“Chẳng qua cậu ấy quá kích động nên hít phải hơi nhiều, vì vậy sẽ không tỉnh nhanh như vậy.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Anh chợt mở mắt ra hoàn toàn, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Du Nam Ý.

“Tỉnh rồi thì về thôi.”

Sau đó Mạnh Tây Châu mang vẻ mặt mờ mịt bị cô gái túm về nhà.

Ngay cả một lời hỏi han cũng không có, hình như cô vô cùng gấp gáp, dọc theo đường đi sắc mặt cô đều âm trầm, không nói gì cả.

Bang ——

Cánh cửa bị hung hăng đóng lại.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì… Ừm!!!”

Cô gái túm cổ áo anh tới, rồi kéo đầu anh xuống, đôi môi anh đào hung hăng hôn lên môi anh.

???

“Bình tĩnh một chút, Du Nam Ý… Xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Tây Châu không biết làm sao lại bị kéo vào trong phòng, bàn tay nhỏ nhắn của cô vội vàng cởϊ qυầи áo anh ra. Khuôn mặt nhỏ dán lên, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

“…Gã kia bỏ thuốc trong ly rượu của tôi.”

“Vì muốn dụ hắn mắc câu, tôi uống cũng không ít.”

“Vừa rồi tôi vẫn luôn cố nhịn.”

“Hiện tại.” Cô ngẩng đầu, trong con ngươi đỏ bừng đều là dáng vẻ lúng túng khẩn trương của anh, cô móc còng tay ra, khóa lại đôi tay không ngừng giãy giụa.

Cô cúi đầu, ôn nhu khẽ hôn lên đôi mắt trắng đen rõ ràng của Mạnh Tây Châu.

Thân thể mềm mại khô nóng của cô dán lên bộ ngực không ngừng phập phồng, cách lớp vải hơi mỏng, toàn thân hai người run rẩy một trận.

“Tôi không muốn nhịn.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~