Chương 1: Đã lâu không gặp

“Anh Mạnh, đừng mất hứng nữa, tới uống một ly đi?”

Trong quán bar xa hoa truỵ lạc, bên tai là tiếng nhạc ồn ào, trước mắt là hình ảnh cả trai lẫn gái đang chìm đắm say sưa, quanh quẩn ở chớp mũi là hơi thở hỗn tạp khó chịu.

Một màn tɧác ɭoạи này, làm Mạnh Tây Châu nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi, anh mặc kệ người bên cạnh đang không ngừng mời rượu, các bạn học đang chào đón bằng gương mặt tươi cười, đột nhiên anh đứng lên, bước đi ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.



“Bang”

Anh thuần thục rút điếu thuốc và bật lửa ra từ trong túi áo khoác, bậc lửa lên, ngậm ở trong miệng, đại não đau nhức mới bình tĩnh trở lại.

Phiền muốn chết.

Anh bị bạn cùng phòng cứng rắn kéo tới, cậu ta bảo tới quán bar để tìm hiểu sự đời.

Họ đến quán bar gần nhất, nhìn thấy hoa khôi giảng đường ngồi ở chính giữa đang ngượng ngùng liếc mắt đưa tình, còn có chỗ ngồi trống ở kế bên vừa thấy liền biết ngay là được cố ý chừa lại, Mạnh Tây Châu lập tức hiểu ra mình đã bị lừa.

Hai mắt anh lạnh lùng, đang chuẩn bị rời khỏi ngay lập tức, bạn cùng phòng lại khóc kể hứa sẽ quét dọn vệ sinh ký túc xá trong một học kỳ, để giữ anh lại.

Có điều anh chỉ ngồi vào một chỗ ở trong góc xa nhất.

Bạn học ở đây thấy anh không chịu phối hợp cũng rất xấu hổ, đôi mắt hạnh xinh đẹp của hoa khôi đỏ lên, cứ như sẽ bật khóc ngay trong giây tiếp theo. Bạn cùng phòng vội vàng cười ha ha, nói “Mạnh ca hôm nay ngủ không đủ giấc, tính khí rời giường hơi lớn.”, mới miễn cưỡng làm dịu lại bầu không khí hơi ngượng ngùng. Người chung quanh cũng không trêu chọc thêm, chỉ cười hì hì.

Khi rượu uống vào càng nhiều, bầu không khí cũng dần được đẩy lên cao trào. Hoa khôi ngồi giữa được bạn học xung quanh cổ vũ, cộng thêm men rượu, cô ta thật sự lấy hết can đảm, thẹn thùng đỏ mặt, cầm lấy một ly rượu đi về phía Mạnh Tây Châu đang ngồi trong góc.

Tuy còn vài phần non nớt, nhưng ngũ quan của anh góc cạnh rõ ràng, bên dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt vừa sâu vừa đen đang híp lại, môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân tràn ngập hơi thở người lạ chớ lại gần.

Anh ngồi an tĩnh ở một góc, như tách khỏi với đám người ầm ĩ ồn ào.

Hoa khôi đi về phía anh, trong men say không khỏi nhìn anh đến ngây người, cô ta nhớ lại lúc vừa mới bước vào trường, dáng vẻ mặc tây trang thẳng tắp của thiếu niên tuấn mỹ như tạc tượng ấy, hoàn toàn khác biệt với người chung quanh, tư thế hiên ngang toả sáng đứng trên bục diễn thuyết.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh, hệt như nam chính trong các bộ truyện tranh của mọi cô gái, rực rỡ và đẹp đẽ.

Sau khi phục hồi tinh thần lại khuôn mặt nhỏ nhắn của hoa khôi càng thêm ửng đỏ, cô ta thầm cổ vũ bản thân ở trong lòng, cầm ly rượu, khoảng cách càng ngày càng gần anh hơn.

“Bạn học Mạnh, anh có thể cùng nhau…”

“Tôi đi WC.”



Anh lẳng lặng đứng hút thuốc trên con phố tối tăm ở phía sau quán bar, mùi nicotin làm dịu đi cảm xúc bực bội trong lòng. Ngay lúc thuốc sắp cháy hết, trong ngõ nhỏ chợt vang lên một trận ồn ào quấy rầy đến giây phút nhàn nhã hiếm có của Mạnh Tây Châu, anh nhíu chặt mày lại.

“Đại ca, thong thả cho em mấy ngày đi… Chờ em kiếm được tiền, em lập tức trả cho anh ngay…”

“Hừ, tao thong thả cho mày rồi ai tới thư thả cho tao? Đừng có nhiều lời, không có tiền, thì lấy tay chân tới mà gán nợ!”

“A a a a, tha mạng!! Không được, đừng đánh gãy chân em!!”

Chậc.

Anh ném điếu thuốc trong tay xuống mặt đất, dẫm vài cái, đội mũ lên, xoay người rời đi.

Leng keng ——

Lúc chân anh bước ra ngoài thì đυ.ng tới một cái lon, phát ra tiếng vang lớn trong con hẻm tối tăm.

“Người nào ——”

Anh bước nhanh về phía trước, mấy bóng dáng cao lớn đã chặn ở giao lộ, dưới ánh đèn đường mờ ảo kéo cái bóng trở nên thật dài, hoàn toàn che lấp Mạnh Tây Châu.

“Tiểu tử, biết điều thì không được tùy tiện ra ngoài nói bậy, biết chưa hả?”

Gã côn đồ cầm gậy sắt trên tay chống lên ngực anh, nói bằng dáng vẻ lưu manh.

Trong mắt Mạnh Tây Châu nhanh chóng lóe lên một tia sáng lạnh. Anh liếc mắt nhìn gã một cái, không trả lời.

“—— Hừ, ánh mắt của tiểu tử mày là sao?! Không phục hả?”

Người đàn ông xăm đầy hình nhìn thấy ánh mắt khinh thường liếc qua của Mạnh Tây Châu, nháy mắt tức điên lên.

“Mày cho rằng mày là cái thứ gì —— gầy nhom y như một con gà con, mày có tin chỉ cần một quyền của lão tử đánh xuống mày sẽ không nhìn thấy được mặt trời của ngày mai không.”

Gã đàn ông xấu xa cười mấy tiếng, đột nhiên lại dùng sức đẩy Mạnh Tây Châu, từ từ tiến tới gần. Vành nón rơi xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai vô cảm của anh.

“Hắc hắc hắc… Không ngờ gà con lớn lên cũng không tệ lắm… Nếu tao đánh tiếp một cú nữa, e rằng mặt của mày sẽ méo đi một nửa…”

Gã cười đùa với đám côn đồ xung quanh, đột nhiên đấm một quyền với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đánh thẳng về phía mặt của Mạnh Tây Châu.

“Đời này lão tử hận nhất, chính là đứa lớn lên đẹp trai hơn tao… A a a a!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của gã côn đồ vang vọng khắp hẻm nhỏ tối tăm.

Chỉ thấy gã đau đến mức quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, một bàn tay thon dài hoàn mỹ nắm chặt nắm tay đang giơ lên cao của gã, thỉnh thoảng tăng thêm lực đạo, làm gã đang quỳ rạp xuống đất chợt phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn hơn.

Đám côn đồ xung quanh nhìn thấy tình trạng thê thảm này, bất giác lui về phía sau, chỉ thấy khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối chậm rãi nâng lên, lộ ra nụ cười nguy hiểm vô cùng.

“Phải không.”

“Tao ghét nhất, chính là kẻ lớn lên đã xấu mà còn tự mình đa tình…”

Chân mang giày da của anh dẫm lên bàn tay trên mặt đất, động tác nhìn tưởng như ôn nhu, nhưng lại làm gã côn đồ đau đớn hét lên thảm thiết dữ dội hơn. Bàn chân anh thậm chí còn xoáy mạnh vài cái.

“A a a a a…”

Anh đá người dưới chân văng ra ngoài mấy mét, rồi cử động cổ tay một chút, hai tròng mắt lạnh nhạt ánh lên tia hưng phấn nghiền ngẫm.

“Cho các người một cơ hội, cùng nhau lên đi.”

Anh thong thả ung dung nhặt gậy sắt dưới đất lên, khıêυ khí©h nhìn đám côn đồ đang căng thẳng trước mặt.

“Hy vọng các người sẽ không làm tôi quá nhàm chán.”

Đám côn đồ nhìn nhau, quyết định liều một phen. Cả bọn giơ cao gậy gộc trong tay lên, cùng xông về phía anh.

“A a ——”

“Mẹ ơi, bên trong có người đang kêu cứu…”

“Không cần để ý tới, đi mau thôi.” Người phụ nữ vội vàng kéo tay đứa bé, nhanh chóng rời khỏi cuối hẻm.

Ai biết đám côn đồ làm xằng làm bậy kia lại đang dạy dỗ người nào đắc tội bọn họ. Thật hy vọng có người thu thập chúng một trận.



Tuýt——

“Người bên trong đừng lộn xộn, cảnh sát đây!”

Cảnh sát trẻ tuổi cầm súng trong tay, cẩn thận đi vào trong hẻm tối tăm, cố nén nỗi sợ hãi, đôi tay cầm súng bất giác run rẩy.

“Tôi sẽ vào đó, cậu ở lại đây đi.”

Giọng nói nhàn nhạt nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, một bàn tay trắng nõn tinh tế vỗ nhẹ lên bả vai đang căng chặt của anh ta, sau đó đi thẳng vào.

Anh cảnh sát trẻ tuổi lấy lại tinh thần hơi sửng sốt, khẽ gãi đầu, gương mặt ngăm đen đỏ ửng lên, nói: “Chị Khương, chú ý an toàn.”



Trong ngõ nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân giẫm trên mặt đất của cô.

Khuôn mặt cô bình tĩnh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, đột nhiên, cô dừng bước lại.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt lay động, là một mớ hỗn độn.

Toàn bộ đám côn đồ kiêu ngạo ương ngạnh hiện tại đều nằm hôn mê trên mặt đất, trên cơ thể có đầy vết thương lớn nhỏ. Người duy nhất đang đứng là một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ màu đen, một chân anh đạp lên trên người gã côn đồ nào đó, gậy sắt dưới chân dính đầy vết máu. Nghe được tiếng bước chân người tới, anh không hề bối rối chút nào lấy thuốc lá trong túi ra và bật lửa, bỏ vào trong miệng, thong thả ung dung mà xoay người.

Một vòng khói lượn lờ tỏa nhẹ lên, che khuất tầm mắt của hai người.

Giây tiếp theo, điếu thuốc văng xuống một bên trên mặt đất, lóe vài cái rồi tắt hoàn toàn. Chàng trai trẻ tuổi bị quật ngã xuống đất, cô gái nhanh chóng chế trụ hai tay của anh, đè cánh tay anh lại, làm anh không thể nào nhúc nhích.

Chàng trai trẻ không hề kinh ngạc, thậm chí còn nhếch miệng cười với tâm tình tốt, giọng nói khàn khàn đầy vẻ bất cần đời.

“Sao hả, cảnh sát muốn ở trên à?”

Cô gái không hề dao động. Tia lạnh lẽo trong ánh mắt càng lạnh hơn.

“Đã lâu không gặp. Đây là cách chị đối xử với người quen cũ sao?”

“Du Nam Ý.”