Chương 43: Đừng Quấy Rầy Hứng Thú Của Ta

Sau đó một giọng nói vang lên trong đầu Kim Ca Diệp.

"Thiếu chủ! Ngài đâu cần phí nhiều tinh lực (1) như vậy để tiếp cận con bé này đâu? Thực sự ta nhìn không ra nàng đặc biệt ở chỗ nào! Điểm duy nhất chấp nhận được chính là tốc độ nhanh quỷ dị, nhưng đối với thực lực của triệu hoán sư phong hệ mà nói thì vẫn còn kém xa."

(1) tinh thần và thể lực.

Giọng nói dày dặn thâm trầm, giống như truyền từ thời xa xưa đến, vang lên trong đầu Kim Ca Diệp.

Chỉ thấy khóe miệng Kim Ca Diệp hơi nâng lên tạo thành một đường cong.

Sau đó bắt đầu nửa nằm nửa ngồi trên lưng mềm mại của thằn lằn, một tay chống đầu, ánh mắt màu lam thâm thúy nhìn Phong Hề đang ngồi dưới gốc cây.

"Ngươi thì biết cái gì! Nàng đặc biệt ở đâu một mình ta biết là được."

Cũng không có mở miệng, mà hắn hơi động suy nghĩ truyền thẳng vào tai thằn lằn dưới thân.

"Thế nhưng, thiếu chủ, lần này chúng ta ra, là vì tìm kiếm..."

"Đã mấy trăm năm qua rồi, ngươi cảm thấy đồ vật trong miệng lão đầu tử đó vẫn tồn tại sao? Ngươi đã cùng ta ra ngoài thì ngoan ngoãn đóng vai ma thú triệu hoán sư của ta đi, đừng quấy rầy hứng thú của ta."

Giọng nói thâm trầm kia còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời.



Rõ ràng Kim Ca Diệp có chút nhạy cảm đối với sự kiện trong miệng nó!

Thằn lằn khổng lồ lúc này cũng ngậm miệng lại, chủ tử đã lên tiếng, nó tốt nhất vẫn không nên quấy rầy hứng thú của hắn.

Mọi thứ im lặng.

Thằn lằn to lớn cứ như vậy mà uể oải ghé người xuống đất, đôi mắt lanh lợi cũng nhắm lại.

***

Bên ngoài khu rừng ma thú.

"Tử hộ vệ, nếu tiếp tục đi sâu bào sẽ đến khu vực đất vàng bị cấm! Bây giờ cũng đã giữa trưa, không dễ để tiến vào, ngài xem chúng ta có nên chậm lại chút không? Chờ tối nay..."

Lúc này một nam tử trung niên đang cung kính nói với một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi.

Chỉ thấy nữ tử kia một thân y phục thêu hoa màu lam, trân châu treo trên váy lam lụa nhàu Hồ Châu, gương mặt hạt dưa trắng nõn như ngọc, giữa má có một lúm đồng tiền nhỏ, tóc dài đen nhánh cài một cây trâm lam đính đá đỏ.

Dung mạo mỹ lệ động lòng người, thế nhưng giữa lông mày lại là sự lạnh nhạt, bên trong đôi mắt to càng lạnh lùng hơn nữa.

Tử Hạ Hồng nghe vậy, lạnh mắt nhìn rừng cây rậm rạp phía trước, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, lông mày nhăn lại.



Nhưng rất nhanh giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc đã vang lên.

"Tìm! Gia chủ có lệnh, không tìm được tiểu thư thì không dừng lại! Tiếp tục tìm."

Nam tử trung niên nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi.

Người này là thuộc hạ của Phong Tinh, Chu Ất, lần này đến rừng ma thú tìm kiếm là do lúc ấy Phong Tinh chủ động đề nghị để thuộc hạ hắn đi tìm để chuộc lại lỗi lầm.

Dẫn đầu đội chính là Chu Ất, nhị giai trung kỳ võ sĩ.

"Tử hộ vệ, nếu thời gian này tiến vào khu vực đất vàng bị cấm, mọi người chắc chắn sẽ bị trúng độc, ngài không thể không để ý đến sự an toàn đến mọi người để đi tìm phế vật kia được, ngài đâu phải không biết, gia chủ đã sớm vứt bỏ phế vật kia từ mấy năm trước rồi..."

"Oành!"

Một gốc cây hai người ôm cách đó không xa trực tiếp bị một lưỡi dao nước chẻ làm đôi!

"Chu võ sĩ, xin hãy chú ý cách dùng từ của mình, nếu không, ta không dám cam đoan lần sau nó không rơi vào người ngươi đâu."

Ban đầu Chu Ất còn có thể nhịn, nhưng nghĩ đến chuyện vì phải tìm phế vật kia mà hắn ta phải ở lại rừng ma thú lâu như vậy không nói thì thôi, bây giờ lại còn phải mạo hiểm tiến vào khu đất vàng bị cấm.

Bất mãn trong lòng nhiều ngày thoáng chốc bùng nổ.