Chương 30: Xuyên Qua Dị Thế, Chủ Nhân, Nhớ Nuôi Luân Gia Nha (2)

Vì sao lại có loại cảm giác này chứ, Phong Hề đành phải đổi lỗi do khế ước!

Chỉ là, mẹ nó cảm thấy trong lòng thật mất bình tĩnh!

Ánh mắt đó là sao?

Đến mức đó sao?

Làm như nàng làm gì nó rồi vậy.

Nàng đây còn chưa tức giận thì thôi, vô duyên vô cớ hệ hắc ám của nàng liền bị nó chiếm lĩnh, ngay cả cơ hội để phản ứng cũng không có, bây giờ còn ở đây giả vờ đáng thương khóc lóc với nàng?

Ánh mắt Phong Hề nhìn cây cỏ kia càng ngày càng lạnh.

Cỏ nhỏ một giây trước còn đang làm bộ chịu khuất nhục, giây sau đã khịt khịt mũi giống con người.

Ngay sau đó một âm thanh nghẹn ngào đáng thương của trẻ nhỏ vang lên: "Chủ nhân, luân gia không khóc, ngươi nhớ nuôi luân gia nha."

Nó nói xong Phong Hề cũng không có phản ứng gì.



Cỏ nhỏ nhìn như rau héo kia ngay lập tức hồi quang phản chiếu (1), hai lá cây chống vào ngón tay của nàng, sau đó nhanh chóng thoát khỏi sự kìm chế của Phong Hề.

(1) Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.

Nó vung vẩy hai cái rễ phân nhánh của mình đi dọc theo cánh tay Phong Hề đến sau bả vai nàng, sau đó như móng vuốt dán lên khuôn mặt trắng nõn của Phong Hề.

"Chủ nhân, luân gia muốn nói với ngươi rằng luân gia rất yêu chủ nhân nha, sau này luân gia nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ yêu thương chủ nhân, sẽ bảo vệ chủ nhân."

Hàm răng bén nhọn trên phiến lá đã được thu về nên rất mềm mại, dán vào mặt Phong Hề, rất giống với tiểu hài tử lúc trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại để làm nũng với người khác.

Nói thật, khi Phong Hề nghe nó nói vậy, đáy lòng luôn lạnh lẽo buồn tẻ kia không hiểu sao lại cảm thấy có chút gì đó mềm mại.

Nó bảo vệ? Phong Hề coi như nó đang làm nũng nên mới nói vậy thôi.

Một cây cỏ nhỏ, một cước đã có thể giẫm chết nó thì sao có thể bảo vệ nàng được chứ?

Nhưng mặc kệ như thế nào, đã tạo thành khế ước thì giữa nàng và nó cũng đã có liên hệ không thể cắt đứt, nàng có thể cảm nhận được rõ rằng nó thật lòng yêu thích mình.

Được rồi! Cọng cỏ này, năng lực không mạnh thì không mạnh, coi như nuôi một cây cỏ làm sủng vật vậy, dù sao còn bảy hệ khác, đợi năng lực của nàng mạnh lên rồi sẽ khế ước một con mạnh mẽ hơn.

Nhưng trước đó nhất định phải cố gắng nâng cao cấp bậc, không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn để bảo vệ cây cỏ nhỏ này thật tốt.



Suy nghĩ này bất chợt xuất hiện trong đầu nàng, cảm giác muốn bảo vệ một thứ gì đó mãnh liệt dâng lên.

Loại cảm giác này nàng chưa bao giờ có, cảm giác rất lạ nhưng lại khiến cho đáy lòng nàng, trong thời khắc đó, được thứ gì đó lấp đầy.

Đúng! Nàng nhất định phải trở nên mạnh hơn, khi đó mới có thể bảo vệ bản thân mình thật tốt.

Nhưng tại lúc bản thân Phong Hề đang đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại thì giọng nói nũng nịu của con nít lại vang lên.

"Chủ nhân, ngươi nhất định phải nuôi người ta trở nên béo mập nha, máu ngọt uống mới tốt, chờ luân gia trưởng thành phải uống thật nhiều thật nhiều nha."

Nói xong khịt mũi một cái, chỉ cảm thấy đỉnh đầu bị giật một cái, Tiểu Hắc Thảo kia liền bám vào tóc nàng.

"Mềm mềm thật thoải mái, về sau đây chính là giường ngủ của luân gia, chủ nhân, yên lặng, luân gia khóc mệt quá, muốn nghỉ ngơi nghỉ ngơi!"

Sau đó tựa hồ như nó ở trên đầu nàng xoay qua xoay lại tìm một vị trí thoải mái.

Uống thật tốt máu của nàng? Chẳng lẽ cảm giác yêu thích của nó đối với nàng là vì nó nghĩ đến máu của nàng sao?

Khóe miệng Phong Hề giật giật, sắc mặt thoáng liền trở thành màu đen, nếu lúc này ai còn có thể giữ được bình tĩnh thì đúng là thánh nhân.