Chương 2: Xuyên không (2)

Nguyện vọng mãnh liệt như có thể thiêu đốt cả bầu trời ngày hôm nay.

Nhưng cách màn hình, khán giả lại không cảm nhận được tâm trạng của cô gái, không cảm nhận được sự yếu ớt và tuyệt vọng của cô.

“Cô ta đang làm gì vậy, sao lại ngồi đần ra như vậy?”

‘Thử Thách Hoang Dã’ là show truyền hình thực tế duy nhất trong nước, tính từ lúc bắt đầu quay đến nay đã là mùa thứ ba.

Nhưng tiết mục cho dù có huy hoàng rực rỡ như thế nào cũng sẽ có ngày xuống dốc. Đến mùa thứ ba, sự chú ý đã không còn được như hai mùa trước.

Cho nên, tổ chế tác quyết định ra chiêu tàn nhẫn, lần này chơi lớn một lần, xem như cứu vớt một chút sự chú ý của khán giả.

Kết quả của việc này là rất nhiều cư dân mạng đều đang háo hức ngóng chờ mùa này.

Người xem nhiều, những lời châm chọc mắng chửi cũng càng nhiều.

Bọn họ đã sớm cảm thấy bứt rứt khó chịu trước những hành động của cô gái trước mặt, cũng chính là Trịnh Tú.

Đã hai tiếng rồi, sao vẫn không có bất cứ hành động gì!

“Lúc trước khi đang trên đường, không phải cô ta đã chuẩn bị rất nhiều sao? Sao ngay thời khắc quyết định lại không làm nên trò trống gì?! Chỉ ngồi đó ôm đầu gối không chịu làm gì cả là có ý gì?!”

“Lại như vậy nữa rồi lại như vậy nữa rồi! Ngu muốn chết!”

“Thông cảm chút đi, dù sao cũng là một đứa nhỏ mới 19 tuổi.”

“Đã 19 tuổi mà còn gọi là đứa nhỏ…… Thật sự tôi không rõ lầu trên là fan hay anti-fan.”

Mặc kệ là fan hay anti-fan, nhưng ngồi đây suốt cũng không phải là quyết định đúng đắn.

Cũng có một số người qua đường, không phải fan cũng không phải anti-fan, không nhịn được mà nhíu mày.

Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên bờ biển là vô cùng lớn, cho dù là mùa hè vẫn không thay đổi. Mặt trời sắp lặn xuống núi, ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, tuy sẽ không chết cóng nhưng tuyệt đối cũng sẽ không dễ chịu.

Cảm lạnh phát sốt, thậm chí là viêm phổi đều có thể xảy ra.

Ngay lúc cư dân mạng cho rằng Trịnh Tú tham gia show chưa được nửa ngày sẽ bị loại, cô rốt cuộc hành động.

Cách màn hình, mọi người cũng không chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của cô gái, chỉ nhìn thấy cô đột ngột đứng dậy.

“Có động tĩnh! Rốt cuộc cũng nhúc nhích rồi!”

“Từ từ… Cô ta đang làm gì vậy?”

Vừa mở mắt ra, Trịnh Diêu đã phát hiện ra đây không phải là thân thể của mình.

Đầu tiên là cô mất đi nội lực của mình, tiếp theo là, thân thể được rèn luyện suốt 20 năm không thể nào cứng đơ như vậy được.

Quan trọng nhất là, vì thuận tiện cho việc thay đổi thân phận mà không bị phát hiện, cô sẽ không để trên người có bất kỳ vết chai nào, hơn nữa còn là ở vị trí dễ nhìn thấy như ngón tay như vậy. Trịnh Diêu im lặng sờ sờ vết chai trên ngón giữa tay phải.

Cứng rắn, hơi nhô ra… Ít nhất phải có hơn 10 năm sử dụng.

Theo bản năng, Trịnh Diêu bắt đầu suy đoán thân phận của thân thể này.

Đối với người bình thường mà nói, tay phải là tay thuận, thường xuyên sử dụng, sẽ phụ trách phần lớn hoạt động trong sinh hoạt hằng ngày.

Nhưng suy nghĩ một lúc lâu, Trịnh Diêu cũng không có đáp án nào.

Đũa và bút trúc sẽ để lại vết chai như vậy, nhưng không có ai sẽ cầm đũa liên tục suốt 10 năm. Về phần bút trúc, khó viết, không tiện bằng bút lông, cho nên khả năng cũng không cao.

Chẳng lẽ là… ám khí? Nhưng mà, là loại ám khí nào có thể để lại dấu vết như vậy?

Xem ra, thân phận của thân thể mà mình đang ở nhờ cũng không phải là người bình thường.

Chưa nói đến vết chai trên ngón giữa tay phải, chỉ xét về làn da mịn màng trắng nõn này đã không phải là người xuất thân từ gia đình bình thường, hẳn là gia đình giàu có hoặc vương tôn quý tộc.

Tầm mắt của Trịnh Diêu dừng lại ở cánh tay đang lộ ra ngoài.

Nhưng đối với vương tôn thế gia, cách ăn mặc này lại quá mức tuỳ tiện. Trong các gia tộc vương tôn, cho dù là nam hay nữ đều không thể ăn mặc như thế này.

Trịnh Diêu đưa tay sờ lên quần áo, bỗng nhiên ngẩn người.

Mấy lần dạo quanh chín nước, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua loại vải nào như thế này. Không phải lụa cũng không phải sợi thô, lại mềm mại thoải mái đến như vậy.

Đặc biệt là khi gió thổi qua, rất dễ lộ ra vòng eo thon gọn. Hơn nữa bên trong còn ẩn giấu càn khôn, chất liệu vải tinh xảo che chắn được những nơi cần che chắn. Không cần kiểm tra, Trịnh Diêu đã có thể tưởng tượng ra bên dưới lớp áo này là một thân hình quyến rũ như thế nào.

…… Mật vụ chuyên dùng ám khí được quý tộc xuống dốc bồi dưỡng?

Nhưng vẻ bề ngoài như thế này, thoạt nhìn càng giống đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, là loại phụ nữ mà ngày sau sẽ được tặng cho quan lớn quý tộc.

Nhưng nếu thật là như vậy thì lại không hợp lý, bởi vì thân thể này không có dấu vết chứng minh đã từng được huấn luyện, hơn nữa cũng không biết ca hát khiêu vũ.

Mâu thuẫn. Thật sự là quá mâu thuẫn.

Trịnh Diêu muốn tìm thêm nhiều tin tức hơn, vì thế tranh thủ lúc nơi này đang không có ai, cô bắt đầu kiểm tra những vật dụng mà chủ nhân của thân thể này đã mang theo trước đó.

— Chiếc balo bị vứt một bên.

“…… Lúc này mới nhớ tới chuyện kiểm tra balo, cô ta nghiêm túc à?”

“Ừmmmm… Tổ tiết mục cũng thật quá đáng, thế nhưng chỉ cho một chút vật dụng như vậy.”

“Cười chết. Rõ ràng là chính cô ta tự bốc thăm trúng, là do cô ta không đủ may mắn mà thôi, liên quan gì đến tổ tiết mục? Bảo vệ chủ cũng không phải là bảo vệ theo cách này.”

“Sao bên trong ngay cả một cái bật lửa cũng không có? Không có bất kỳ vật đánh lửa nào.”

“Muốn khóc muốn khóc muốn khóc!”

Dựa theo những gì cư dân mạng biết về Trịnh Tú, tiếp theo, cô nhất định sẽ khóc sướt mướt, bày ra dáng vẻ bạch liên hoa nhu nhược bị người ta khi dễ.

Tựa như có người cố ý làm khó dễ cô.

Lần nào cũng như lần nào, không có chút năng lực gì.

“Y y y…” Nhìn đi, quả nhiên là như vậy!

Nhìn thấy cô gái đột ngột dừng lại, cúi đầu xuống, bả vai run rẩy không ngừng, cư dân mạng cảm thấy phiền chán trong lòng.

Nhưng mà, chân tướng hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của bọn họ.

Trịnh Diêu đang cố gắng dằn xuống cảm giác ngứa ngáy trong cuống họng, cố gắng để không bật cười ra tiếng.

Vốn dĩ, cô cho rằng, nhiều năm trôi qua như vậy, đã không có chuyện gì có thể khiến cô dao động cảm xúc.

Nhưng sự thật hiển nhiên, Trịnh Diêu sai rồi.

Lúc vạch ra lớp da bên ngoài, để lộ ra đồ vật bên trong, Trịnh Diêu cuối cùng vẫn nhịn không được mà cảm thấy kích động và hưng phấn.

Có 5 loại gián điệp: nguyên nhân gián, nội gián, phản gián, tử gián, sinh gián. Có thể đảm đương cả 5 loại, không cần biết là ai, đều gọi là thần kỷ, cũng là bảo vật hình người.

Mà 5 loại gián điệp này, bao gồm cả tử gián, Trịnh Diêu đều đã từng làm.