Chương 49: Tiếp Tục Lang Thang

Trên phố.

Trong mắt Đại Hắc Ngưu mang theo vài phần hưng phấn, thỉnh thoảng lại cọ cọ vào Trần Tầm.”

“Lão Ngưu, chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi.”

Khóe miệng Trần Tầm mang theo nụ cười, luôn cảm thấy có chút vội vàng giống như nắm được rất nhiều nhưng lại như nắm cát trong lòng bàn tay, không cẩn thận làm rơi rất nhiều.

Nhưng gia nhập Ngũ Uẩn Tông là kế hoạch được dự định từ sớm của Trần Tầm, lúc ở trong cốc, hắn đã tranh thủ hỏi thăm về thực lực của Ngũ Uẩn Tông, so với bên trên thì hơi yếu, so với bên dưới thì thừa mạnh.

Mà hàng năm, đệ tử của Ngũ Uẩn Tông đều tự do qua lại với cao tầng của Tử Vân Tông, mặc dù không biết bọn họ có quan hệ gì nhưng chỉ cần có thể khiến cho người ta chú ý là được.

Ở cửa thứ nhất, Tử Vân Tông bày ra thức lực vượt xa người thường nhưng lại bại trận ở cửa thứ hai, đến lúc đó thì người của Ngũ Uẩn Tông tự sẽ tìm tới, lần này bọn họ sẽ mang theo toàn bộ gia sản ra ngoài.

Đinh linh!

Một chuỗi âm thanh thanh thúy vang lên, Đại Hắc ngưu vặn vẹo cơ thể vài cái, nó nhìn Trần Tầm.

Trần Tầm dừng bước đi đến bên cạnh Đại Hắc Ngưu nhìn đống nồi niêu xoong chảo đều đã hoen gỉ ố vàng của bọn hắn.

“Đến lúc đó chúng ta đem đi rèn lại, chỗ này chính là bảo bối đấy.”

“Mu… mu”

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chậm rãi đi về hướng cửa Cửu Tinh cốc, lúc đầu, những bước chân này chậm rãi không có vẻ gì là gấp gáp, mãi đến khi bọn hắn dần dần đi ra cửa cốc mới lập tức hết sức để tăng tốc.

Tại một sườn núi, có một ngôi mộ cô độc ở đó, bọn hắn đi tới trước mộ Tôn Khải Lạc dọn cỏ dại rồi thắp vài nén nhang.

“Tôn lão, chúng ta phải đi rồi, tới một nơi rất xa, không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở về.”

Trần Tầm nói rất bình thản, một tay còn đang dọn cỏ.

“Ha ha, từ trước tới giờ bọn ta chưa từng đi xa như vậy.”



“Ọ òoooooo…”

Đại Hắc Ngưu bên cạnh cũng muốn thì thầm tâm sự, nói ra một ít lời trong lòng nó.

Gió núi thổi qua, trên người Đại Hắc Ngưu vang lên tiếng kêu leng keng, hai bóng người từ từ xa dần, gió núi thổi qua như một tiếng thở dài trôi về phương xa.

Lại qua một hồi lâu, Trần Tầm đi tới trước mộ của Ninh Tư, bên cạnh là mộ của vợ y.

“Sư phụ, sư mẫu.”

Giọng nói Trần Tầm hơi run rẩy, chắp tay, khom lưng, phảng phất như ngày hôm qua vẫn còn nghe tiếng nói cười của bọn họ.

“Tuy rằng ngươi không phải là người thông minh nhất, thế nhưng vi sư vẫn tin rằng ngươi tuyệt đối là người có y thuật cao nhất.”

“Đứa nhỏ này quả thật không tệ, phẩm hạnh đoan chính, tâm tính lương thiện.”

Tựa như hai người đang ngồi trước mộ nhìn Trần Tầm mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

“Bọn ta phải đi rồi, ta tới đây nói lời tạm biệt với sư phụ và sư mẫu.”

Vẻ mặt Trần Tầm nghiêm trang, bái lạy thật sâu, Đại Hắc Ngưu cũng bái theo, động tác cẩn thận từng li từng tí.

Hắn vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, thời điểm hắn đang định xoay người bước đi bỗng nhiên trượt chân giống hệt như bị người ta đẩy một cái vậy, đồng tử Trần Tầm co rút kịch liệt, ánh mắt hơi nhíu lại.

“Ọ òoooo…”

“Lão Ngưu, không sao đâu, chúng ta đi thôi.”

Khóe miệng Trần Tầm nhếch lên, để lộ ra một nụ cười nhẹ, kế tiếp hắn không quay đầu lại mà dắt Đại Hắc Ngưu rời đi.

Lúc này, có một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, vô số bông hoa bồ công anh bị cuốn bay lên trời, không có hoang mang, không có do dự, hai bóng hình càng đi càng xa.



……

Một vầng trăng khổng lồ treo trên bầu trời đầu đông, ánh sáng trong vắt mang theo lạnh giá, ánh sáng bạc như dòng thác đổ xuống phía tây.

Bên ngoài Cửu Tinh cốc đã có không ít tán tu rời đi, ngày mai sẽ bế cốc, bọn họ đã không còn hy vọng gì nữa.

Trong một bãi cỏ phía xa xa, có mấy tiếng gầm tràn đầy giận dữ truyền đến, trên ngọn cỏ có vài vết máu, còn có bảy, tám bóng người đứng nghiêm chỉnh xoay mặt về nhiều hướng, trên khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

Gió lạnh gào thét, đồng cỏ bị thổi dạt trái dạt phải giống như một cơn sóng biển nối tiếp, hết lớp sóng này lại đến lớp sóng khác, cảnh tượng cực kì hùng vĩ.

“Dám động đến Liêu gia thì đây chính là kết cục dành cho ngươi.”

Người lúc trước bán hạt giống linh dược cho Trần Tầm đang cùng một cước dẫm nát đầu một tán tu, ánh mắt của hắn lạnh lẽo âm hiểm, xung quanh hắn ta là những Phi kiếm đang bay.

“Đạo huynh, tên ngốc trùm đầu kia đã xuất hiện rồi.”

Một người cao to mặt tròn nhe răng nói cười, mối thù lúc trước bị ăn một quyền gã chưa bao giờ quên.

“Không ngờ hắn lại tới đây đấy.”

Liêu gia hắn quanh năm buôn bán ở Cửu Tinh cốc, trong gia tộc có không ít tu tiên giả, tuy rằng không có tu sĩ trúc cơ tọa trấn nhưng cũng không phải là chỗ một tán tu có thể tùy tiện trêu chọc.

“Hừ, trốn lâu như vậy, lần này ta sẽ không để cho hắn dễ dàng trốn thoát nữa.” Nam nhân trung niên âm trầm nói, Phi kiếm đang bay xung quanh trong chớp mắt đã sắc bén hơn vài phần.

Đột nhiên, một luồng cảm giác khiến cho trái tim hắn ta phải đập thình thích truyền tới, thần sắc Liêu gia chợt thay đổi, hắn ta nhìn về phía bãi cỏ cao cao, trong mắt ngập tràn hoảng sợ.

Dưới ánh trăng tròn, một bóng người một bóng trâu đang đứng trên cao, gió thổi y bào của hắn bay phấp phới. Ba thanh Khải Sơn Phủ và sừng của Đại Hắc Ngưu bị ánh trăng bạc chiếu vào khiến chúng càng thêm lạnh lẽo.

“Người của Liêu gia, đã lâu không gặp.”

Người đứng trên cao hơi cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhìn xuống mọi người.

“Nghe nói các ngươi đang tìm ta.”