Chương 48: Gia Nhập Ngũ Uẩn Tông

Hóa ra nước Càn có một bí cảnh tên là núi Nam Đẩu, cứ hai mươi năm sẽ mở ra một lần, là nơi mà mấy ngàn năm trước có hàng trăm vị đại tu sĩ cùng nhau phong ấn. Hiện giờ, nơi đó chỉ dành cho những người kế thừa trong thế giới Tu Tiên ở nước Càn.

Bên trong có vô số linh dược, trong đó trân quý nhất chính là linh dược Trúc Cơ đan, thế nhưng đã bị các tiên môn lớn phân chia trấn thủ và danh ngạch có hạn.

Hơn nữa bí cảnh còn có những hạn chế nghiêm khắc về tu vi, chỉ có tu sĩ luyện khí kỳ mới có thể tiến vào, hai mươi năm một lần, cạnh tranh khốc liệt, chọn mười lấy một.

Ngoại trừ thập đại Tiên Môn lớn nhất có phương pháp luyện chế ra Trúc Cơ đan ra thì các tông môn khác đều không có, đây mới chỉ là sự chênh lệch cơ bản nhất giữa các tiên môn thôi, chỉ dựa vào tự nhiên mà muốn luyện ra Trúc Cơ đan, có thể nói kết quả ngoại trừ lãng phí thời gian còn rất dễ dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

Luyện khí kỳ chỉ có tuổi thọ trăm năm, tu luyện tới tầng thứ mười đã tốn rất nhiều thời gian, vậy nên cho dù thêm một năm thời gian cũng đủ cho người ta tranh giành nhau đến đầu rơi máu chảy.

Mà Trúc Cơ đan ở ngoại giới nước Càn đã bị thu thập sạch sẽ mà tu sĩ Luyện Khí kỳ lại quá nhiều dẫn tới cung không đủ cầu.

“Thì ra là thế.”

Trần Tầm nghe xong đã hiểu, hóa ra là muốn bọn hắn đi làm culi, thậm chí còn muốn lấy hắn làm bia đỡ đạn.

“Đương nhiên nếu thu thập đủ ba loại cây linh dược chủ đạo và đợi sư thúc trong tông môn luyện ra một lò Trúc Cơ đan thì lúc đó tự khắc có một phần cho ngươi.”

Doãn Tuấn còn bổ sung thêm một câu sau đó chuyển đề tài.

“Ngũ Uẩn Tông chúng ta chưa bao giờ ép buộc các đệ tử tham gia, đạo hữu không cần phải lo lắng.”

Trần Tầm nghe xong chỉ cười ha ha không đáp lời, chỉ có điều trong lòng lại oán thầm: Cái này có gì mà phải ép buộc, người tư chất kém nhận ra vô vọng với Trúc Cơ thì sẽ tự động đi tìm thôi.

“Sau khi vào Ngũ Uẩn Tông có thể tự lựa chọn chấp sự, chỉ cần điểm cống hiến hàng năm đạt yêu cầu là được.”



Một tay Doãn Tuấn chắp sau lưng, ngữ khí nói chuyện bình thản.

“Tỉ như ta chính là chấp sự ngoại môn, có thể dùng cống hiến đổi lấy công pháp, pháp thuật…”

“Hàng năm trong tông môn còn tổ chức thi đấu, nếu được trưởng lão nào coi trọng còn có thể được thu vào môn hạ, có thể xem như một đêm phi thăng, trở thành đệ tử nội môn.”

“Nếu cống hiến không đạt yêu cầu thì sao?”

“Năm sau sẽ phải bổ sung, nếu ba năm liên tục không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn.”

Doãn Tuấn nói đến đây trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, trục xuất khỏi tông môn không khác gì bị phế bỏ tu vi cả.

“Đệ tử ngoại môn chỉ có thể như vậy, nếu được làm đệ tử nội môn thì không cần, đương nhiên Trúc Cơ kỳ cũng không cần.”

“Đa tạ đạo hữu đã giải thích.”

“Chỉ có điều con trâu này của ngươi.”

Doãn Tuấn nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, lông mày hơi nhíu lại.

“Tông môn chỉ thu linh thú.”

“Thế thì còn gì bằng!” Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu.

“Ọ òoooo… òoo…!”

Đại Hắc Ngưu tiến lên phía trước, pháp lực trong cơ thể bắt đầu luân chuyển, Doãn Tuấn kinh hãi mặt tái mét, là Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, vậy mà trước đó hắn ta lại không phát hiện.



“Thế thì còn gì bằng!” Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu.

“Ọ òoooo… òoo…!”

Đại Hắc Ngưu tiến lên phía trước, pháp lực trong cơ thể bắt đầu luân chuyển, Doãn Tuấn kinh hãi mặt tái mét, là Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, vậy mà trước đó hắn ta lại không phát hiện.

“Vậy thì không thành vấn đề.”

Doãn Tuấn lui ra sau một bước nói, linh thú chính là một đại chiến lực đối với tu sĩ, một trong thập đại Tiên Môn là Ngự Thú Tông cũng là chuyên tu linh thú, là chiến lực mạnh mẽ cho những tu sĩ cấp thấp.

“Được, vậy thì Trần Tầm ta nguyện ra nhập Ngũ Uẩn Tông.” Trần Tầm trịnh trọng chắp tay nói, mắt đối mắt với Doãn Tuấn.

“Xin đạo hữu hãy nhận lấy lệnh bài này.” Trong mắt Doãn Tuấn hiện lên vẻ vui mừng, kính cẩn dâng tận tay.

“Ngươi còn chưa chính thức nhập môn, chưa thể phân rõ xưng hô huynh đệ.”

“Đa tạ.”

Trần Tầm nhận lấy miếng lệnh bài màu xanh nhỏ hơn so với cái vừa rồi, nội tâm có một chút kích động nho nhỏ.

"Tới ngày bế cốc, sư thúc sẽ kích phát lệnh bài, đến lúc đó đạo hữu sẽ biết địa điểm gặp nhau ở đâu."

“Được, vậy ta không quấy rầy nữa.” Trần Tầm mỉm cười, mang Đại Hắc Ngưu rời đi.

Doãn Tuấn cũng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía cửa vượt ải của Tử Vân Tông. Trong tay hắn ta cũng có một khối lệnh bài giống như ba vị nữ tử kia.