Chương 13: Bị Khai Trừ?

Dịch: LapTran

-----

Trước phòng huấn luyện, một thiếu niên bụ bẫm nhạy tới, trorng rất sốt ruột.

“Mộc ca, tìm được ngươi rồi, có chuyện lớn.”

Mập mạp thở hổn hển, vừa mở miệng chính là một câu không đầu không đuôi.

Mộc Phàm nhíu mày, nhìn mập mạp.

Mập mạp này tên La Uy, thường gọi là mập mạp.

Hai người học chung từ lúc ở nhà trẻ, cùng nhau chơi, cùng đánh nhau, đương nhiên mỗi lần đều là mập mạp bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Mập mạp này xem như bằng hữu duy nhất của Mộc Phàm ở đây.

“Mập mạp, chuyện gì, cãi nhau với tiểu nương tử?” Mộc Phàm trêu ghẹo nói.

La Uy cười ha ha nói: “Mộc ca, ngươi đừng giễu cợt ta, người ta coi trọng ta mới lạ.”

“Thật sự có chuyện lớn..”

Hắn mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mộc Phàm, chần chờ xem nên nói hay không.

Mộc Phàm nhìn hỏi: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì mà làm ngươi do dự như vậy, không giống phong cách của mập mạp ngươi nha.”

“Mộc ca, ngươi bị khai trừ rồi.” La Uy chần chờ, cuối cùng cắn răng nói ra.

Mộc Phàm bị khai trừ.

Nghe được lời này, Mộc Phàm vẫn bình tĩnh, cũng không có bất kỳ gợn sóng gì.

“A, ta cho rằng chuyện gì lớn.” Mộc Phàm chỉ là nhẹ nhàng lên tiếng, biểu cảm như người không có việc gì.

Điều này làm cho La Uy ngẩn ra, ngơ ngác nói: “Mộc ca, có phải ngươi muốn khóc hay không, muốn khóc ngươi liền khóc, huynh đệ cho ngươi mượn bờ vai dùng một chút.”

“Nhàm chán, né sang một bên đi...” Mộc Phàm đen mặt, đẩy mập mạp ra.

“Ai da... Mộc ca ngươi...”

Mập mạp không đứng vững trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn hắn, như gặp quỷ.

“Mộc ca, ngươi, ngươi vừa mới...” La Uy sợ ngây người.

Hắn biết rõ, Mộc Phàm Tôi thể quyền mười năm không nhập môn, sức lực không có khả năng lớn như vậy, càng không thể nhẹ nhàng đẩy hắn ngã trên mặt đất.

Phải biết rằng, hắn là học sinh năm hai, nặng đến hai trăm ký, hơn nữa hôm trước vừa mới đột phá Tôi thể quyền tiểu thành.

Không phải một tên chưa nhập môn Tôi thể quyền như Mộc Phàm có thể đẩy ngã.

Đây là chuyện gì?

Mộc Phàm cũng sửng sốt, may mà kịp thu lực, nếu không mập mạp không phải chỉ ngã ngồi trên mặt đất đơn giản như vậy, sẽ trực tiếp bị đánh bay.

“Được rồi, nhanh đứng lên đi, phát điên gì.”

Mộc Phàm trợn trắng mắt, lướt qua mập mạp.

Lúc này mập mạp tỉnh táo lại, lập tức bò dậy, phủi bụi trên người, tung tăng đuổi theo.



Hai mắt hắn tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Mộc Phàm, kích động nói: “Mộc ca, ngươi, ngươi vừa mới...”

“Im lặng, một chút việc nhỏ liền kinh ngạc như vậy, bình tĩnh, Mộc ca của ngươi chỉ muốn điệu thấp sinh hoạt thôi.”

Mộc Phàm xua xua tay, hồn nhiên nói.

Lời này làm mập mạp đơ ra, giống như vừa mới hiểu được hàm ý trong lời Mộc Phàm.

Mập mạp kích động nói: “Mộc ca, thì ra ngươi vẫn luôn giấu giếm thực lực, cũng không phải không thể nhập môn, mà là...”

Mộc Phàm cười khổ, ai mà che giấu, trước đó đúng là mười năm không nhập môn, hiện tại không giống nữa, một sớm lên mây, từ đây chim rừng biến thành phượng hoàng, con rắn nhỏ hóa chân long.

“Đừng để lộ.” Mộc Phàm vẫy vẫy tay, cuối cùng hỏi: “Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ta bị khai trừ, sao lại thế này?”

Lúc này mập mạp mới tỉnh ngộ, giải thích: “Ta biết là do trường học thông báo, trường học mở cuộc họp, nhất trí quyết định khai trừ ngươi.”

“Nghe nói là có hiệu trưởng mới, vừa nhận chức liền mở họp, chuyện thứ nhất chính là khai trừ học sinh tổn hại danh dự trường học như ngươi.” Mập mạp một năm một mười giải thíchn.

Hắn có tình có nghĩa, vừa nghe tin lập tức đi khắp nơi tìm hiểu, lúc này mới hấp tấp đi tìm Mộc Phàm.

“Hiệu trưởng mới?” Mộc Phàm bất ngờ.

Không nghĩ tới đã đổi hiệu trưởng.

“Đúng vậy.” Mập mạp gật gật đầu, vừa đi vừa nói: “Nghe nói lão hiệu trưởng đột phá cảnh giới nên thăng chức, cao tầng Khu thứ tám phái hiệu trưởng mới tới.”

“Mộc ca, ta nghe nói hiệu trưởng mới này có quan hệ với Lạc gia.” Mập mạp nhỏ giọng nói.

Mộc Phàm vừa nghe liền hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn lắc đầu cười khổ, nói: “Vốn định lăn lộn trong trường học, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị khai trừ.”

“Thông báo đã phát, toàn trường đều đbiết.”

Mập mạp buồn khổ nói: “Mộc ca, ta biết trong lòng ngươi rất khó chịu, huynh đệ ủng hộ ngươi, nếu không thì ta cũng thôi học lăn lộn với ngươi.”

“Nếu không thể ở Khu thứ tám, chúng ta liền đi ra ngoài lang bạt, đi khu quy hoạch dốc sức làm, cũng không tin không thể tạo ra một tương lai mới.”

Mập mạp oán hận nói.

Mộc Phàm bình tĩnh, lẩm bẩm nói: “Bên ngoài sao, về sau rồi nói.”

“Mau xem, đó không phải là Mộc Phàm sao?”

“Phế vật, rốt cuộc bị khai trừ rồi.”

Lúc này, học sinh đi ngang qua nhìn thấy Mộc Phàm và mập mạp, lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bọn họ đều nghe thông báo, hôm nay chính thức khai trừ phế vật lưu ban ba năm, Mộc Phàm.

Dù sao giữ một tên phế vật trong trường thật sự quá mất mặt, cho nên hiệu trưởng mới tới trực tiếp khai trừ.

Hầu như không có ai phản đối, chỉ có duy nhất một chính trị viên lớp ba phản đối, đáng tiếc vô dụng.

Lão hiệu trưởng còn xem mặt mũi Mộc gia, cho một cơ hội cuối cùng, nhưng lão hiệu trưởng đã đột phá thăng chức.

Hiệu trưởng mới tự nhiên sẽ không để một phế vật như Mộc Phàm tiếp tục ở lại.

“Khai trừ rất tốt!”



“Nên khai trừ sớm.”

“Cút đi càng tốt, miễn cho mất mặt.”

“Đúng vậy, phế vật mười năm đều không thể nhập môn, lưu để lãng phí tài nguyên trường học sao?”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều đồng học đi ngang, mỗi người đều vui sướиɠ khi người gặp họa.

Mộc Phàm rất bình tĩnh, còn mập mạp thì không vui.

“Các ngươi nói cái gì?”

Mập mạp giận dữ, vén tay áo, muốn đi tới làm một trận nhưng bị Mộc Phàm kéo lại.

“Thôi, không cần cùng một đám chó phân cao thấp, người ta sủa vài tiếng ngươi cũng muốn sủa lại?”

Mộc Phàm lắc đầu khuyên bảo, thản nhiên không thèm để ý.

Lời này chọc giận đám học sinh bọn chung quanh.

“Mộc Phàm, tên phế vật ngươi nói cái gì?”

Có người lập tức nhảy ra, cản đường Mộc Phàm.

Đó là một vị học sinh năm hai, trước kia nhận thức Mộc Phàm, thậm chí từng cùng lớp, vẫn luôn cười nhạo, châm chọc hắn.

“Chó ngoan không cản đường!”

Mộc Phàm lạnh lùng nhìn hắn, vẫn bình tĩnh.

Mặt tên học sinh đen như đáy nồi, hai mắt như muốn phun lửa.

“Phế vật, ngươi dám mắng ta, hôm nay lão tử phải giáo huấn ngươi một trận.”

Tên này bỗng nhiên nở nụ cười dữ tợn, hắn nói: “Mộc Phàm, ngươi cũng có hôm nay nha, nói cho ngươi biết, trước kia không động ngươi là bởi vì quy định của trường học, bạn học không được ẩu đả đánh nhau.”

“Nhưng hiện tại ngươi đã bị khai trừ, không xem như học sinh trong trường, hơn nữa nơi này không có ai giám sát, cho nên đánh ngươi một trận cũng không ai nói gì cả.”

Nói xong hắn liền giơ nắm tay đi về phía Mộc Phàm.

“Là Lý Đại Đảm năm hai, lớp ba.”

“Nghe nói hắn đã luyện Tôi thể quyền đến đại thành, có trò hay để xem nha.”

“Mộc Phàm sắp thảm rồi.”

Đám học sinh chung quanh sôi nổi vây quanh, đều chờ mong cảnh tượng thảm thiết của Mộc Phàm.

“Lý Đại Đảm, ngươi dám?”

Mập mạp giận dữ, thân hình hai trăm ký chắn trước mặt Mộc Phàm, căm tức nhìn Lý Đại Đảm.

“Thì ra ngươi là tuỳ tùng của phế vật này, mập mạp, thức thời cút ngay, nếu không ta đánh luôn cả ngươi.”

Lý Đại Đảm đang tức giận, căn bản không quan tâm liề muốn động thủ.

“Mập mạp, ngươi tránh ra, ta tới dạy hắn làm người như thế nào.”

Nhưng vào lúc này, Mộc Phàm nhẹ nhàng đẩy mập mạp ra.

Hành động này làm tất cả mọi người kinh ngạc.