Chương 12: Quyền Lực: 2 Tấn

Dịch: LapTran

-----

“Xương cốt toàn thân đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng lục phủ vỡ nát, một quyền mất mạng!”

Khu thứ tám, ở bộ Chấp pháp, một đám người đang vây quanh một thi thể để kiểm tra.

Trong đó có một nam tử mang theo mắt kính, đang cẩn thận kiểm tra thi thể.

Thi thể này chính là tên một mắt.

Sau khi Lăng Sa mang về đã bị đội chấp pháp kiểm tra, lấy được một đáp án khiến bọn họ khϊếp sợ.

Gia hỏa này, bị người khác dùng một quyền đánh chết.

Hơn nữa, xương cốt toàn thân không một chỗ hoàn hảo, tất cả đều vỡ vụn, ngũ tạng lục phủ bị đánh thành nát vụn, trong cơ thể như một đống bùn nhão.

Rất khủng bố.

“Lăng Sa, ngươi nói hắn bị một học sinh vị thành niên đánh chết?”

Một nam tử trung niên ngậm xì gà, nghiêm túc nhìn Lăng Sa, ánh mắt rất sắc bén.

Lăng Sa rùng mình, thành thành thật thật trả lời: “Đúng vậy đội trưởng, lời ta nói đều là thật, ngay từ đầu....”

Nàng bắt đầu một năm một mười thuật lại toàn bộ mọi chuyện, không giấu giếm cũng không khuếch đại.

Đương nhiên, nàng che giấu chuyện mình xâm nhập biệt thự của người ta, đá hư cửa buồng vệ sinh và cửa biệt thự, chỉ nói là bị tên một mắt làm vỡ.

Nghe hết toàn bộ quá trình, mọi người nhìn nhau, đều ngây ra.

Một quyền, thật sự chỉ có một quyền.

Mấu chốt là một quyền hạ gục đào phạm Tôi thể cửu trọng viên mãn trong nháy mắt xuất phát từ một học sinh vị thành niên.

Chuyện này truyền ra sẽ gây chấn động biết dường nào?

“Mộc Phàm, năm nhất lớp ba, học sinh lưu ban ba năm?”

Khi đội trưởng đội chấp pháp xem tư liệu về Mộc Phàm, hai mắt trừng to, như gặp quỷ.

Mọi người cũng cảm thấy mờ mịt, nhìn nhau câm nín, tư liệu rõ ràng ghi chép Mộc Phàm chính là một phế vật luyện Tôi thể quyền mười năm không nhập môn.

“Ngươi chắc chắn tư liệu này là thật?” Đội trưởng có chút chần chờ hỏi.

Lăng Sa cũng cười khổ, nói: “Đội trưởng, ta tự mình điều tra, đây là hồ sơ nội bộ Khu thứ tám, hẳn là sẽ không có sai.”

“Nhưng một tên tu luyện mười năm, cả Tôi thể quyền cũng không nhập môn, ngươi nói hắn dùng một quyền hạ gục tên một mắt, không cách nào lý giải đi?”

Đội trưởng nghiêm khắc nhìn nàng, chất vấn: “Có phải ngươi che giấu điều gì không, nói thật đi, rốt cuộc là ai gϊếŧ?”

Lăng Sa cười khổ, thầm mắng Mộc Phàm, thế mà ẩn giấu thực lực, hiện tại cả đội trưởng cũng không tin lời nàng nói.

“Đội trưởng, ta nói thật, không tin thì ngươi tự mình đi xem liền biết.”

Lăng Sa chắc chắn, không chút hoảng hốt.



Mộc Phàm có che giấu thực lực hay không, chỉ cần đội trưởng đi xem liền biết,

Đối phương có phải là phế vật không thể tu luyện Tôi thể quyền nhập môn hay là một thiên tài siêu cấp ẩn giấu thật sâu, thậm chí là yêu nghiệt?

“Một quyền này có chút môn đạo.”

Đội trưởng yên lặng nhìn thi thể, trong lòng âm thầm kinh hãi, cảm giác bản thân cũng không thể làm được.

Nhưng Mộc Phàm là một học sinh, sao mà làm được đây?

Rốt cuộc ẩn giấu thực lực thế nào, vì sao bên ngoài lan truyền hay trên hồ sơ đều ghi là phế vật tu luyện mười năm không nhập môn.

“Phế vật, thiên tài?” Khoé miệng tên đội trưởng trung niên cong lên, có chút hứng thú.

Hắn đối với Lăng Sa nói: “Ngươi làm không tồi, phái người đi sửa biệt thự, lần này ngươi lập công, tiểu đội chúng ta lập công lớn.”

“Bên trên nói, ai bắt được tên một mắt, bất luận sống chết, đều xem như lập công lớn, quan trọng nhất chính là tiền thưởng mười vạn.”

Đội trưởng nói đến chỗ này thì nở nụ cười, xem như Lăng Sa lập công lớn.

Nghe nhắc đến tiền thưởng, Lăng Sa nhớ tới gì đó, lập tức nói: “Đội trưởng, tiểu tử Mộc Phàm kia nói rằng đào phạm là hắn đánh chết, công lao về chúng ta còn tiền thưởng về hắn, ngươi xem...”

“A?” Đội trưởng vừa nghe, hai mắt liền sáng lên.

Hắn cười to nói: “Tiểu tử này rất được, đúng lúc ta muốn đi gặp hắn một lần thử, xem phế vật mười năm cũng không nhập môn trong lời đồn như thế nào.”

“Chuyện tiền thưởng, cho hắn hết cũng không sao, ta tự mình đưa qua.”

Đội trưởng vui vẻ, sinh ra hứng thú đối với Mộc Phàm.

Rốt cuộc tiểu tử này che giấu sâu cỡ nào, là phế vật hay thiên tài.

Nếu là thiên tài thì dễ làm.

“Đúng rồi, gần đây ngoài khu quy hoạch có một ít vấn đề, có không ít người tự dưng tử vong, Lăng Sa, ngươi mang vài người đi điều tra một chút.”

Đội trưởng nhớ tới chuyện gì đó, lập tức đưa ra nhiệm vụ.

“Vâng, đội trưởng!”

Lăng Sa tỉnh táo, lập tức lĩnh mệnh, xoay người đi chuẩn bị.

“Mộc Phàm, rất mong được gặp ngươi.”

Đội trưởng lầm bầm lầu bầu.

........

Lúc này, ở Trung học Tu chân, trong phòng huấn luyện.

Mộc Phàm đứng sững sờ trước máy đo lực, phòng huấn luyện trống rỗng không có ai.

Hắn nhớ lại khoảng thời gian mười mấy năm từ lúc xuyên qua.

Bên tai giống như vẫn còn văng vẳng tiếng cười nhạo của vô số người, cảnh gia tộc không thích..., đều hiện ra trước mắt.

Hô!

Một hồi lâu, Mộc Phàm thở ra một hơi, khí chất thay đổi.



Hắn bỗng nhiên trợn mắt, ánh mắt sắc bén, lực lượng bỗng sôi trào.

“Ta, Mộc Phàm, từ nay về sau không còn là phế vật.”

Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, ánh mắt càng thêm sáng ngời, như một con sư tử đang thức tỉnh.

Hắn tập trung lực lượng toàn thân, vung cánh tay, nhắm ngay máy đo, đánh ra một quyền.

Đương!

Máy đo lực phát ra một tiếng vang lớn, toàn bộ phòng huấn luyện đều chấn động, một luồng sáng hồng loé lên, số liệu nhanh chóng thay đổi.

“Tích tích tích...” Máy đo phát ra tiếng cảnh báo.

Con số nhanh chóng ngừng lại.

Hai ngàn ký!

Con số đỏ đậm kí©h thí©ɧ nội tâm Mộc Phàm, máu của hắn sôi tràon.

Hai ngàn, hắn đánh ra hai ngàn ký, quả thực quá kinh người.

Phải biết rằng, luyện Tôi thể quyền đến viên mãn mới một ngàn ký thôi, nhưng hiện tại Mộc Phàm đánh ra một quyền hai ngàn ký.

Có thể thấy được hiện tại Mộc Phàm cường đại đến mức nào.

Một quyền hai tấn, vô cùng đáng sợ.

Đây là con số mà chỉ có tu luyện võ học cấp cao, đạt tới Tôi thể nhị trọng mới có thể có được, Mộc Phàm đã có.

Hiện tại hắn tương đương với một vài học sinh lâu năm.

Một quyền vừa rồi cũng không dùng toàn lực, cũng không thi triển Tôi thể quyền Cứu cực.

Đây chỉ là một quyền bình thường mà có thể đánh ra hai tấn, bản thân cũng bị chấn động.

“A, từ nay về sau ta không còn là phế vật nữa rồi."

Tâm tình Mộc Phàm cực kỳ thoải mái, nhanh chóng xoá số liệu, sau đó thong thả ung dung rời phòng huấn luyện.

Khi rời khỏi phòng huấn luyện, trong đầu Mộc Phàm lại xuất hiện một vấn đề.

Đó chính là kinh nghiệm chiến đấu của hắn gần như bằng không, đây cũng không phải chuyện tốt.

Tuy rằng thực lực cường đại nhưng kinh nghiệm chiến đấu không đủ sẽ bị thòi lớn.

“Hệ thống, ngươi có biện pháp nào có thể giúp ta nhanh chóng đề cao kinh nghiệm chiến đấu trong thời gian ngắn sao?”

Không thể nghĩ ra biện pháp, Mộc Phàm chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ.

“Ký chủ, ngươi có thể sử dụng thẻ tu luyện, ở trong phòng tu luyện mười năm, bên trong có chức năng bồi dưỡng chiến đấu, có thể giúp ký chủ gia tăng kinh nghiệm chiến đấu.”

Nghe hệ thống trả lời, hai mắt Mộc Phàm sáng lên, thật sự có biện pháp!

“Mộc ca, Mộc ca, không xong rồi...”

Đang nghĩ ngợi thì Mộc Phàm đột nhiên nghe thấy một giọng có vẻ gấp rút.