Gõ cửa xong, giọng nói của Trương Mưu từ bên trong truyền ra: "Mời vào."
Diệp Thần bước vào.
Nhìn thấy Diệp Thần, Trương Mưu sững sờ trong chốc lát.
"Diệp Thần, kịch bản có vấn đề gì sao?"
“Chà, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh về kịch bản.” Diệp Thần nói.
“Nói về kịch bản, được rồi, mời ngồi.” Trương Mưu hăng hái nói.
Diệp Thần nói, "Tôi vừa đọc kịch bản và tôi muốn nói suy nghĩ của tôi về nhân vật Trịnh Diệu Tiên."
"Được chứ? Trên thực tế, nhiều người nghĩ rằng tôi là một đạo diễn tuyệt vời, nên họ không dám nói những gì họ nghĩ trước mặt tôi. Họ sẽ chỉ tâng bốc tôi khi tôi nói bất cứ điều gì. Thực tế, tôi rất muốn nói chuyện với ai đó về kịch bản!"
Lời nói của Trương Mưu khiến Diẹp Thần kính nể hơn.
Diệp Thần nói: “Đạo diễn Trương, tôi nghĩ kịch bản này là một bộ phim điệp viên rất thú vị, nhưng nhân vật chính quá mượt và thiếu một ít khó khăn trắc trở. Đằng này, tính cách của nhân vật chính không được đầu đặn lắm. "
"Trịnh Diệu Tiên là một đặc vụ của đảng, người đã xâm nhập vào nội bộ của kẻ thù. Anh ta đang ở vị trí cao và đối mặt vớ việc đồng đội bị bắt giữ. Nếu anh ta có thể cứu đồng đội một cách tình cờ, kẻ thù quá não tàn. Cảm giác như một màn kịch . "
"Thực tế, đối mặt với kẻ thù xảo quyệt, anh cũng sẽ cảm thấy bất lực, nhìn đồng đội bị gϊếŧ, thậm chí có khi phải tự tay gϊếŧ chết đồng đội của mình, nhưng để giáng cho kẻ thù một đòn chí mạng vào thời điểm quan trọng, anh ấy đã phải chịu đựng nhục nhã và gánh nặng, và thậm chí còn trở thành chỉ huy quân đội Lục ca, người mà mọi người muốn gϊếŧ chết trong mắt đồng đội của anh ấy."
Diệp Trần nói xong, liền nhìn vẻ mặt của Trương Mưu.
Xét cho cùng, Trương Mưu là một đạo diễn nổi tiếng ở Trung Quốc, còn anh chỉ là một tài xế Didi, nếu mọi người nghĩ những gì anh ấy nói là vô nghĩa thì không cần thiết để anh phải nói tiếp.
Tuy nhiên, Trương Mưu rất nghiêm túc lắng nghe và liên tục gật đầu như một học sinh sùng đạo: "Đúng vậy, thực ra tôi cũng tìm ra vấn đề này, nhưng tôi đang đau đầu làm sao để thay đổi câu chuyện."
"Giám đốc Trương, nếu Trịnh Diệu Tiên có một đường dây liên lạc với đồng đội bị bắt và hy sinh, Trịnh Diệu Tiên đã mất đi danh tính, một mặt là kẻ thù, một mặt bị du kích truy đuổi, còn nhân vật chính thì phải sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng, liệu câu chuyện có thú vị hơn không?. " Diệp Thàn bày tỏ quan điểm.
Diệp Thần vừa dứt lời, Trương Mưu đã sững sờ.
Đó là cảm giác mà anh ta luôn mong muốn.
Những lời nói của Diệp Thần giống như đề hồ quán đỉnh**, khiến anh hiểu ra.
(** trí tuệ được khai mở, giải trừ phiền não, thanh tịnh sáng suốt.)
Đúng vậy, nếu nhân vật chính lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, thì câu chuyện chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn.
Khi anh ta nhìn thấy kịch bản này, anh ta thực sự không hài lòng với nó. Luôn cảm thấy kịch bản còn thiếu điều gì đó?
Bản chất của một bộ phim điệp viên là gì?
Tất nhiên, nhân vật chính sống sót trong một môi trường nguy hiểm.
Những bộ phim của Trương Mưu trước đây không được kỳ vọng nhiều, và nhiều nhất là đạt được một đánh giá cao.
Nhưng sau những thay đổi của Diệp Thần, anh ta cảm thấy rằng chương trình có thể sẽ thành công lớn.
Trong mắt kẻ thù, không làm được gì Lục ca kiêu ngạo chỉ huy quân đội, người nào có thể nghĩ rằng anh ta là một đặc công chứ.
Trong mắt đồng chí là người gϊếŧ người không chớp mắt, nóng lòng muốn gϊếŧ anh ta cho thống khoái, ai ngờ lại là đồng đội của họ.
Nhân vật Diệp Thần thiết lập cho nhân vật chính đã khiến Trương Mưu bị sốc.