Chương 19: Tâm ý 1 tỷ

Diệp Thần nhận ra người trẻ tuổi này chính là người vừa rồi cùng Dương Mễ Mễ nói chuyện, Trần Đào.

"Có việc gì?" Diệp Thần thản nhiên nói.

"Diệp tiên sinh, tôi thích Mễ Mễ, cho nên tôi hi vọng anh cách xa cô ấy một chút."

Trần Đào nhìn thấy Diệp Thần cùng Dương Mễ Mễ một mình tiến vào một căn phòng thời gian dài như vậy, coi là hai người có chuyện, cho nên mới ngăn cản Diệp Thần.

"Xin lỗi, nếu như anh ưa thích thì tự mình đuổi theo đi, tôi có rời Dương Mễ Mễ hay không là tự do của tôi."

"Anh muốn bao nhiêu tiền?" Trần Đào đột nhiên nói ra.

"Tiền?" Diệp Thần khóe miệng xẹt qua một vệt mỉm cười khinh miệt.

"Ta không thiếu tiền."

Diệp Thần nói xong, tiêu sái rời đi, lưu lại sắc mặt âm trầm của Trần Đào.

Rốt cục đã đến phiên Dương Mễ Mễ lên đài.

Lý Phỉ Phỉ khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh.

"Mễ Mễ chúc cô may mắn a."

Cô ta đã mua chuộc kỹ sư âm nhạc, bài hát này là do cô ta động tay động chân.

Nếu Dương Mễ Mễ biểu diễn xảy ra sự cố, đời này khẳng định là xong rồi.

Thế mà ngoài dự liệu chính là, Dương Mễ Mễ và người chủ trì nói nhỏ với nhau vài câu.

Người chủ trì gật đầu nói: "Bài hát này là do một người bạn của Dương Mễ Mễ sáng tác, cho nên mời Diệp tiên sinh lên sân khấu đệm nhạc cho Mễ Mễ tiểu thư."

Diệp Thần cười khanh khách đi lên sân khấu.

Nhìn thấy Diệp Thần mặc đồng phục Didi, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Tiểu tử này là chạy Didi? Anh ta biết đánh đàn sao?

Lý Phỉ Phỉ cũng ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới chính mình chăm chú bố trí cục diện lại bị Diệp Thần hóa giải.

Diệp Thần ngồi ở trước đàn dương cầm.

Trong nháy mắt, mọi người đều ngây dại.

Góc nghiêng của Diệp Thần quá đẹp trai, không thiếu thiếu nữ tại hiện trường nhất thời bị nam nhân này hấp dẫn.

Trời ạ, anh trai Didi này quá đẹp trai rồi.

Tiếng đàn vang lên.

Thần sắc Mọi người hơi đổi.

Tiếng nhạc này, thật đẹp.

Cùng với tiếng nhạc, Dương Mễ Mễ bắt đầu ca hát.

"Đây là tâm kêu gọi, đây là yêu phụng hiến!"

. . .

Diệp Thần có kỹ năng đàn piano cấp đại sư, bởi vậy khi đàn ca khúc này phát huy vô cùng tinh tế.

Đặc biệt là lúc Diệp Thần đánh đàn động tác ưu nhã, đẹp trai, nho nhã, quả thực tất cả thiếu nữ đều bị hấp dẫn.

Trời ạ, tiểu ca Didi thật quá đẹp trai.

Bài hát này chẳng những âm nhạc êm tai, ca từ cũng vô cùng cảm động.

Những người đang xem dưới khán đài đều bị bài hát này cảm động.

Những người đang xem truyền hình cũng hoàn toàn bị bài hát này hấp dẫn.

Bài hát này thật quá tuyệt vời, quá cảm động.

Không hổ là Mễ Mễ, bài hát này thật hát ra những chân lý.

. . .

Ca khúc biểu diễn xong.

Khán đài vang lên tiếng vỗ tay.

Diệp Thần đứng lên nắm tay Dương Mễ Mễ, hai người cùng cúi đầu chào.

Người chủ trì đi đến đài: "Mễ Mễ tiểu thư, bài hát này quá tuyệt vời, cô còn không giới thiệu người bạn kia của cô cho chúng tôi sao?"

Dương Mễ Mễ cười nói: "Anh ấy gọi Diệp Thần, bài 《 dũng khí 》 cũng là anh ấy soạn nhạc viết lời."

Trời ạ!

Hiện trường lần nữa một mảnh xôn xao.

Trong lòng mọi người luon cho là tác giả bài hát này là một người bí ẩn nào đó.

Không nghĩ tới mấy ngày sau, vị tài tử này vậy mà lại viết thêm một ca khúc tốt như thế.

Người chủ trì đem mic nhắm ngay Diệp Thần nói ra: "Diệp tiên sinh, thấy cách ăm mặc của anh, hẳn là tài xế Didi à."

Diệp Thần nhẹ gật đầu: "Ừm, tôi tài xế Didi, sáng tác bài hát chỉ là sở thích nghiệp dư của tôi."

Phốc phốc!

Những người tại khán đàn và không biết bao nhiêu người đang xem truyền hình sắp thổ huyết rồi.

Mẹ nó cũng quá trang bức rồi, sở thích nghiệp dư, tùy tiện viết ra một ca khúc thì có thể vô địch ca khúc vàng.

Người chủ trì cũng xấu hổ cười cười: "Cám ơn anh đã viết ra ca khúc hay như vậy, tiếp theo chúng ta tiến vào vấn đề quyên góp tiền."

Các đại lão giới kinh doanh phía dưới ào ào giơ bảng.

Ông chủ tập đoàn thực phẩm Hoa Khang Trần Nhiên tiên sinh quyên góp một triệu.

Mục Khải tiên sinh quyên góp 5 triệu.

Lão bản tập đoàn Reita Trịnh Nguyệt tiểu thư quyên góp 3 triệu.

Tổng giám đốc tập đoàn Vạn Bắc Trần Đào tiên sinh quyên góp 20 triệu.

Trời ạ, Trần Đào tiên sinh thật sự là đại ái rồi.

Cho mời Trần Đào tiên sinh lên sân khấu, phát biểu yêu cảm nghĩ.

Trần Đào đi đến đài, vẻ mặt đắc ý.

Hắn thậm chí liếc Diệp Thần tỏ vẻ khıêυ khí©h.

Ý tứ rất rõ ràng, tên không có tiền, nhìn thấy không? Lão tử rất có tiền tùy tiện quyên góp 20 triệu đấy.

Trần Đào sau khi lên đài nhận lấy mic của người chủ trì nói ra: "Tôi sở dĩ quyên tiền là bởi vì tiếng ca của Mễ Mễ làm cảm động, tôi là fan hâm mộ của Mễ Mễ, không biết tâm ý của tôi có thể đổi lấy một buổi cơm với Mễ Mễ tiểu không?"

Dương Mễ Mễ nghe vậy sắc mặt có hơi đổi một chút.

Trần Đào có thể nói là đưa ra một câu đố khó.

Loại trường hợp này Dương Mễ Mễ là không thể cự tuyệt, một khi cự tuyệt sẽ bị mọi người cho rằng không có có tâm ý.

Thế nhưng là, Dương Mễ Mễ không muốn cùng Trần Đào ăn cơm.

Một bên Diệp Thần đột nhiên nói chuyện: "Trần tiên sinh, góp 20 triệu liền muốn cùng Mễ Mễ tiểu thư ăn cơm, cũng quá keo kiệt rồi."

Hiện trường một mảnh xôn xao.

20 triệu, đây đã là khoản tiền lớn nhất tối nay rồi.

Tiểu ca Didi này vậy mà nói quyên góp 20 triệu là quá keo kiệt!

Trần Đào cười lạnh trêu chọc nói: "Diệp tiên sinh, ý của anh là anh có thể quyên góp nhiều hơn ta sao?"

Trong ánh mắt của hắn mang theo mỉa mai.

Một tài xế Didi một năm có thể kiếm 100 ngàn sao?

Rõ ràng là nghèo rớt mồng tơi, vậy mà tại loại loại trường hợp này muốn khoe khoang, quả thực là tự rước lấy nhục.

Người đang xem cũng âm thầm lắc đầu, vừa nãy đối với Diệp Thần có hảo cảm trong nháy mắt đã biến mất.

Người trẻ tuổi này thật không biết đại cục, đã không có tiền còn ở nơi này miệng này miệng kia.

Trần Đào nhìn chằm chằm Diệp Thần như như ăn chắc anh.

Diệp Thần cười cười dựng lên một cái ngón tay: "Tôi quyên góp số này!"

Người chủ trì sửng sốt một chút, sau đó trên mặt tươi cười nói ra: "10 ngàn đối với một tài xế Didi t có thể nói là không ít, cám ơn tâm ý Diệp tiên sinh."

Trần Đào lạnh hừ một tiếng: "10 ngàn, cũng có mặt mũi lấy ra."

Hiện trường người xem cũng ào ào đậu đen rau muống.

"Ha ha, nhẫn nhịn nửa ngày nguyên lai là 10 ngàn."

"Quyên 10 ngàn vậy mà ghét bỏ người ta quyên góp 20 triệu, quả thực quá khôi hài."

. . .

Diệp Thần lắc đầu: "Tôi nói chính là 1 tỷ."

"1 tỷ!"

Diệp Thần tiếng nói vừa ra, hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch!

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Thần, bên trong ánh mắt viết đầy vẻ chấn kinh.

Didi tiểu ca này muốn quyên góp 1 tỷ?

Người chủ trì cũng hoàn toàn bị kinh hãi.

1 tỷ?

Nàng có chút xấu hổ mà hỏi: "Diệp tiên sinh, anh xác định vừa nãy nói là 1 tỷ sao?"

Diệp Thần trêu tức nhìn Trần Đào có chút mĩa mai: "Không sai, Trần tiên sinh, nếu như anh tâm ý quyên 1 tỷ, thì có thể cùng Mễ Mễ tiểu thư cùng đi ăn tối."