Chương 4
Cuối tháng 11, đau thương của Lý Dĩ Thành đã thuyên giảm chừng một phần mười, cậu uống thuốc chống trầm uất, post bài liên miên lên Mộng Cầu Vồng, bất quá văn phong từ chỗ u ám nặng nề đã dần chuyển sang lạnh lùng và thận trọng. Ban ngày cậu trút từng hơi thở vào bể tơ sầu thảm, lẳng lặng lót thành một thảm tuyết tại nơi đáy lòng, tối đến, lại lẳng lặng gom tuyết thành lời văn câu chữ, biến cơn tuyệt vọng dai dẳng thành muôn vàn cảm xúc huyền diệu, rồi mượn rượu vang để mài khắc thành những bài viết tinh hoa đặng đầu độc hội đồng tính. Cậu không trả lời phản hồi, không trả lời tin nhắn, cũng không tiếp xúc với một ai trên forum, Võ Đại Lang nhắn lại hỏi chuyện áo phông, cậu cũng kệ luôn.
Lý Dĩ Thành bắt đầu bình phục với tốc độ chậm rì đến khó tin.
Trong khi đó Khưu Thiên lại tiếp tục yêu đương, cậu ta nói đời này quả chưa bao giờ thật lòng đến thế, đối phương tên Tiểu Đồng, gặp nhau bữa đi mua sách ở tiệm sách Lượng Lượng, hơn cậu ta hai tuổi, tiệm Lượng Lượng là tiệm chuyên bán sách đồng tính, mở cửa cũng để cho anh em đồng tính gần xa, Lý Dĩ Thành cũng từng ghé qua mấy lần.
Khưu Thiên bớt xén dần thời gian la cà với Lý Dĩ Thành, cũng ít tới BF hẳn, Lý Dĩ Thành cũng không thèm để ý, sắp tới cậu có một đợt đánh giá hiệu quả công việc, qua được thì được lên làm thiết kế, ừ thì không yêu đương, cơm vẫn phải ăn thôi~
Đầu tháng 12, đột nhiên Khưu Thiên hẹn Lý Dĩ Thành đến BF, “Kẻ hèn có chuyện lùm xùm muốn khởi tấu!” Khưu Thiên hí hửng ngâm nga.
Hôm đó BF chỉ có lèo tèo vài khách, mấy nhóm khách quen mặt đều không thấy đến. Khưu Thiên ngồi xuống là uống liền một hơi bia, “Tôi kể với Tiểu Đồng là tôi có một người anh em chí cốt kiêm bạn cùng nhà, bữa nào làm quen một cái đi, đặng từ rày ảnh tới nhà mình qua đêm khỏi phải ngại.” Lý Dĩ Thành cũng hơi ngạc nhiên, ở chung hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên Khưu Thiên nói muốn dẫn ai về nhà, “Thiên Thiên, bộ bồ nghiêm túc hở?”
“Haizz, đã bảo đời này chưa bao giờ thật lòng thế mà lại.” Khưu Thiên bưng ngực thề thốt, “Tôi còn kể luôn bao nhiêu công lao cống hiến to tát của đồng chí mầm mống dị tính, là bồ, cho hội đồng tính nữa, ảnh vừa hâm mộ vừa tò mò về bồ kinh khủng khϊếp đó.”
“Hứ~”
“Haizz, đại để là vầy đó, Tiểu Đồng nói ảnh có ông bạn thân kết nghĩa cũng ở khu này, tuần trước mới bị thất tình, thành ra nhốt mình trong nhà không chịu ra ngoài, ảnh tính nhân bữa nay kêu đi cho tụi mình làm quen luôn.” Khưu Thiên lại hớp một ngụm bia, rồi rì rầm nói tiếp, “Tiểu Đồng bảo đệ của ảnh cũng có tiếng trong giới đó, đảm bảo tôi có nghe tên rồi, là admin của Mộng Cầu Vồng, tên là Võ Đại Lang.”
“Oa~” Lý Dĩ Thành ngừng một chút, “… là thằng cha cướp đồ của tôi~”
“Ờ, tôi cũng không hỏi nhiều lắm, cơ mà chủ yếu là đường dây tình báo của tôi… không hóng được tí ti tin gió gì vụ đó nghen~”
“Bồ về kiểm điểm sâu sắc coi.”
“Haizz, phải rồi~” Kỳ thực Khưu Thiên đương rất phấn khởi, vì Lý Dĩ Thành lại bắt đầu nói móc cậu, ấy nghĩa là cậu đã dần ổn hơn. “Cứ biết vậy đã, chuyện bọn họ chia tay để đó tôi sẽ đi nghe ngóng thêm, trước mắt là hẹn tối thứ năm này bốn người ăn chung một bữa, không vô nhà hàng xa xỉ gì đâu, ghé quán hải sản, có thịt có rượu là ngon.”
“Được.”
“Đánh bạn với Võ Đại Lang, vầy là có thể hóng được càng nhiều chuyện lùm xùm rồi, chu choa mới nghĩ thôi đã thấy sướиɠ a.” hai mắt Khưu Thiên sáng rực.
“Bồ làm ơn nhớ lại mục đích chính bữa đó là giới thiệu bạn trai bồ cho tôi giùm đi…”
Thứ sáu, bốn người hẹn nhau bảy rưỡi tối ở quán hải sản dưới chân cầu vượt, Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên về nhà thay đồ trước, theo lý luận của bọn họ rằng thì là, ăn đồ biển là phải mặc kiểu ăn đồ biển, bất kể giữa tháng mười hai lạnh run cầm cập, nhất quyết chân vẫn phải xỏ dép tông.
Trước khi đi Lý Dĩ Thành đã uống thuốc, cậu không định để tâm trạng ủ ê của mình ảnh hưởng đến mọi người, lâu lắm Khưu Thiên mới giới thiệu bạn trai với cậu, vì thế dù miễn cưỡng cũng phải ép mình cười bằng được. Hơn nữa còn cái tên Võ Đại Lang thất tình đó kìa, ngộ nhỡ không khí nặng nề quá, cậu còn phải nghĩ cách khuấy động phong trào a. Vì Khưu Thiên – cậu nghĩ một cách rất chi lâm li thống thiết – vì người bạn duy nhất của ta trên cõi trần thế này~
Khi hai người đến quán hải sản, Tiểu Đồng và Võ Đại Lang đã đứng trước cửa vẫy vẫy bọn họ.
Võ Đại Lang mặc quần bò với áo phông màu xám, gấu áo máy một đường vải thô có hoa văn. Lý Dĩ Thành thầm rền rĩ một tiếng, cái áo đó lại là cái cậu mới tia thấy hôm qua, đang tính mai đi mua a.
“Hi, lần đầu gặp mặt.” Võ Đại Lang chủ động chào hỏi bọn họ, “Có điều nói lần đầu gặp cũng không đúng lắm…”
“Ừa phải, chí ít cũng gặp hơn năm nay rồi.” Khưu Thiên nói, “Gặp cơ mà chưa quen a.”
Bồ lại chẳng xới ba đời tổ tông người ta lên rồi, còn nói không quen. – Lý Dĩ Thành lầm rầm trong bụng.
“Để anh giới thiệu.” Tiểu Đồng hiểu ý đứng ra, “Đây là bạn kết nghĩa của anh, Đại Võ, còn đây là bạn trai tao, Tiểu Lam, đó là bạn ở chung kiêm bạn thân của Tiểu Lam…”
“Tiểu Cố.” Lý Dĩ Thành nói.
“Đây là Tiểu Đồng.” Khưu Thiên kéo Tiểu Đồng qua trước mặt Lý Dĩ Thành. “Sau này ảnh sẽ siêng siêng đến nhà mình, thỉnh bệ hạ chiếu cố ảnh một tí.”
“Ai nha, hoan nghênh hoan nghênh, có rảnh mời anh đến chơi.” Lý Dĩ Thành cười cười nói.
Bốn người lục tục vào quán, “Có kiêng khem món gì không đây?” Lý Dĩ Thành hỏi. Tiểu Đồng nói gì cũng ăn, còn Võ Đại Lang thì nghĩ nghĩ một lát: “Tôi không ăn gừng thái chỉ.”
“Vậy được đó, mình cùng ăn cơm là hợp lý, sẽ không có vụ giành đồ ăn.” Lý Dĩ Thành nói, “Tôi siêu thích gừng thái chỉ.”
“Tiểu Cố không ăn được cay tí nào. Nên toàn chọn món không cay thôi à, gì cũng được chỉ chừa ớt ra.” Khưu Thiên chen vào. Tiểu Đồng và Võ Đại Lang đều tỏ vẻ không thành vấn đề. “Có điều không ăn cay, đời sẽ thiếu đi nhiều điều khoái trá.” Võ Đại Lang chêm thêm một câu.
“Không sao, tôi khoái trá với gừng thái chỉ đủ rồi.” Lý Dĩ Thành cười đáp, hai mắt phượng một mí lấp lánh trong đêm.
Khưu Thiên lôi Lý Dĩ Thành ra chỗ chủ quán, bắt đầu xài giọng Đài Trung xướng gọi đồ ăn, trân châu rang muối, tôm tươi hấp, ngao xào mướp, salad khổ qua, cần xào da cá, hàu sốt dầu hào, ruột cá mập xào, mực tam bôi, canh cá bột rau hạnh, ốc xáo, mì xào… hai người chân xỏ dép tông, đứng trước tủ đá hoa tay múa chân chọn món, khí thế còn hơn cao thủ võ lâm luận giang sơn, bình thiên hạ.
Tiểu Đồng mỉm cười, huých huých Võ Đại Lang, hỏi: “Hoành tráng không?”
Võ Đại Lang cũng hơi ngây người, “Khí thế thật, mà tao vẫn tưởng họ là một cặp.”
Khưu Thiên nghe được, liền cặp cổ Lý Dĩ Thành, xoay lại, một tay khỏ khỏ trán cậu, “Cậu ta là đồ dị tính ái siêu kinh dị đó, nếu trên đời chỉ còn lại mỗi tụi này là hai thằng con trai.” Khưu Thiên ngừng một chút, “Thì thà tôi đi làm dị tính ái.”
Lý Dĩ Thành trợn mắt nhìn, Tiểu Đồng thì cười phá lên, còn Võ Đại Lang cũng có vẻ kinh ngạc: “Cậu không phải người đồng tính hả?”
“Phải a! Đồng chí thẳng nam Tiểu Cố cũng nổi tiếng trong giới tụi mình lắm đó, anh đi hỏi thăm một lượt là biết liền a.” Khưu Thiên đắc ý như bà cô già.
“Bộ bồ tưởng tôi thèm cái danh hão đó hở…” Lý Dĩ Thành oán hận rầm trời.
Bốn người ngồi vào bàn, cười rôm rả, kêu nửa tá bia, đồ ăn dọn lên dần dần, mới đó đã xếp chật kín cái bàn tròn nho nhỏ.
Đến lúc này, Lý Dĩ Thành mới có cơ hội quan sát Võ Đại Lang cho tỉ mỉ, dù ở BF đã thấy nhau nhiều rồi, nhưng đều là cách một quãng xa, đèn đóm thì mờ mịt, rốt cuộc cũng chỉ thấy nhác nhác người mà thôi. Mà Võ Đại Lang cũng nhân dịp này để chiêm ngưỡng tỉ mỉ Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên. Và, cả ba cũng đưa ra kết luận.
Tiểu Đồng ngồi một bên ê a: “Chẳng có ai coi anh trông thế nào a…”
Lý Dĩ Thành đá lông nheo một cái, “Đừng nóng mà, từ từ sẽ đến lúc.” hại Khưu Thiên còn phải run người một phen.
Võ Đại Lang mỉm cười, “Thật ra thấy nhau ở BF lâu rồi, trông thế nào ai cũng biết cả, giờ chỉ là phân tích lại trên phiên bản gốc thôi.” Anh ta nói với Khưu Thiên: “Cậu quả là trông rất dễ thương, giống búp bê cát tường phóng lớn vậy.” Lại quay qua Lý Dĩ Thành: “Đôi mắt cậu nhìn kĩ đẹp hơn lúc mới trông qua rất nhiều.”
“Cậu ta từ trên xuống dưới có mỗi hai cái mắt coi được thôi đó.” Khưu Thiên nói, “Bất quá hễ thiếu ngủ một cái là mắt sưng húp híp nhìn đến gớm.”
Lý Dĩ Thành nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Khưu Thiên, tay gắp ốc xáo, nhẩn nha nói: “Tôi muốn cắn tét ngón tay bồ rồi ịn lên đầu bồ chữ tử đây.”
Võ Đại Lang bật cười, “Vậy chứ hai người thấy tôi sao đây?”
“Bánh đĩa bay nhân đậu đỏ.” Khưu Thiên nói.
Võ Đại Lang hơi ngớ người, “Cảm ơn, nhưng bánh đĩa bay nhân đậu đỏ là sao…”
Khưu Thiên bỏ tọt hai viên trân châu vào miệng, “Bên ngoài tròn ủm vàng ươm thơm ngon xốp giòn, ai nhìn cũng muốn cắn một miếng, cơ mà mua về nhà giở ra… mới biết ông chủ cho lộn nhân.” Khưu Thiên lại uống thêm một hớp rượu.
Võ Đại Lang dở khóc dở cười, “Thật ra ông chủ có làm dấu bên trên cả mà, còn không cậu bóc ra coi luôn tại chỗ cũng được a.”
Khưu Thiên nghĩ nghĩ, “Cũng được, bất quá… mà tóm lại là, món gì có nhân đều nguy hiểm.”
“Chứ anh đây không có nhân hở?” Tiểu Đồng ngồi một bên rù rì.
“Tự anh là nhân rồi a, cục cưng à, tinh tế ngọt ngào, ngon lành ưa miệng~” Khưu Thiên xun xoe đáp.
Tiểu Đồng vơ vỏ sò quăng tùm lum vào Khưu Thiên.
Mình cũng muốn có nhân, cơ mà tượng đất sét mà nhồi nhân coi bộ hơi gớm. Lý Dĩ Thành thầm tưởng tượng cảnh khúc tượng đất sét ném bể rồi bắt đầu nhớt nhớt chảy ra các loại nhân màu mè, tự nhiên ớn lạnh một trận.
Võ Đại Lang vừa né đạn vỏ sò lạc, vừa quay qua hỏi Lý Dĩ Thành, “Vậy cậu thấy thế nào?”
“Mặt mũi tám điểm, khí chất mười điểm.” Lý Dĩ Thành chỉnh đốn tâm tình nhanh như chớp, rồi trả lời sau một hồi ngẫm nghĩ.
Trước kia ở BF Lý Dĩ Thành đã để ý thấy môi Võ Đại Lang nhìn rất được, đường nét phóng khoáng, xét bề ngoài rộng rãi lắm thì cho trung bình khá, nhưng anh ta lại có chất tự tin trầm tĩnh, và đôi phần bình thản nhã nhặn, ăn mặc cũng có phong cách, đứng trong đám đông chỉ cần đưa mắt liếc qua cũng dễ dàng nhận ra. “Anh hẳn là người rất gọn gàng ngăn nắp, làm sát thủ chắc hợp.”
“Vậy từ sau muốn gϊếŧ ai cứ tìm tôi đi, xin sẵn lòng phục vụ các vị nhiệt tình.”
Bốn người lại trao đổi năm sinh, Võ Đại Lang cũng tuổi với Tiểu Đồng, vậy là lớn hơn Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên hai tuổi, Tiểu Đồng làm giảng viên mảng lập trình ở trung tâm Vĩ Nhân, Võ Đại Lang thì là kỹ sư lập trình, “Tôi vẫn không hiểu kỹ sư lập trình là làm cái gì.” Lý Dĩ Thành nói. Một tên lập trình máy tính mà đi giành đồ với tôi.
“Thì thiết kế, xây dựng chương trình hoạt động, để máy chạy bình thường, nếu nó không chạy, ta lại nghĩ cách làm cho nó chạy…”
“Mà anh ăn mặc coi bộ không giống, tôi cứ nghĩ mấy người các anh đều phải mặc sơ mi, quần Tây cao cạp, ngồi xuống một cái là ló ra đôi tất trắng bóc kìa.” Phong cách của Dương Tiếu Văn rất giống Lý Dĩ Thành, đều xài màu xám làm chủ đạo, quần áo gọn gàng đơn giản, không có mấy trang sức. Nhưng Lý Dĩ Thành chuyên mặc nguyên cây xám xịt, còn Võ Đại Lang ưa dùng thêm vài màu sắc tạo điểm nhấn, bọn họ như kiểu hai u hồn dạt hai đầu Đài Bắc, bất quá Võ Đại Lang nháng nháng hơn được ít ánh đèn mà thôi.
Võ Đại Lang cười phá lên, lắc lắc ngón tay, “Nonono~, tôi là loại mới, vừa lý trí vừa nhạy cảm, mô-đen và truyền thống~”
“Ờ… dù sao thì anh là người não trái.” Lý Dĩ Thành kết luận nhanh gọn, “Tôi là người não phải.”
“Chứ tôi?” Khưu Thiên thò mỏ hỏi.
“Bồ là người không não.” Lý Dĩ Thành phán còn lẹ hơn.
–