Ngọc Huyên trước kia chỉ là một cậu nhóc nhỏ gầy, yếu ớt, cô độc. Hắn nhìn thấy Ngọc Huyên, cao cao tại thượng nhìn xuống cậu, cũng cảm thấy hứng thú với biểu tình của Ngọc Huyên khi nhìn thấy sự bao …
Ngọc Huyên trước kia chỉ là một cậu nhóc nhỏ gầy, yếu ớt, cô độc.
Hắn nhìn thấy Ngọc Huyên, cao cao tại thượng nhìn xuống cậu, cũng cảm thấy hứng thú với biểu tình của Ngọc Huyên khi nhìn thấy sự bao la rộng lớn của Đại Thương.
Lúc ấy chính hắn cũng không biết lại có một người có thể ảnh hưởng đến tâm tư, cảm xúc của hắn
Từ lúc có Ngọc Huyên, hắn luôn chú ý tới từng biểu cảm của y, chân mày hơi nhíu, đôi mắt mở to, môi mím lại.... hết thảy đều khiến hắn ghi nhớ trong lòng.
Ngày hắn phải dẫn binh đi biên giới đánh đuổi tộc Hồ từ thượng nguồn tràn xuống, quay đầu lại, chợt bắt gặp loáng thoáng thân ảnh lam y của người đó, lặng lẽ đứng nhìn theo. Tim hắn bỗng nhói lên một cái, không rõ nguyên do. Ba năm sau trở về, chạy vào cung bái kiến phụ hoàng, chạy đi tìm đại ca và tam đệ, lại nhìn thấy Ngọc Huyên tóc đen môi đỏ, ánh mắt đượm ý buồn.
Kể từ đó trở về sau, cuộc sống của hắn, tâm tư của hắn, cả những hoài bão và ước mơ đều vì y mà thay đổi. Nụ cười của y như ánh dương chói lọi của những ngày hè Đại Mạc, in hằn vào tâm trí hắn mãi không phai.
Thế nhưng... thế nhưng vào giây phút hắn muốn buông bỏ giang sơn vì người đó, thì y lại vì giang sơn mà bỏ rơi hắn mất rồi!
Văn án là như vậy, bối cảnh là như vậy, thế nhưng mình lại không muốn viết ra một câu chuyện quyền đấu đầy âm mưu, tính toán. Những yếu tố đó sẽ có, nhưng điều quan trọng mà tác phẩm muốn hướng tới là "nỗi nước nhà" cùng những "nỗi niềm riêng" của những con người trẻ tuổi.
Đây không phải là câu chuyện tranh đoạt giang sơn điển hình.