Chương 5: Tư bôn(*)

(*) Tra google sẽ rõ hơn mình giả thích nha.

Không đợi Triệu Yến phản ứng lại đã có người lên võ đài, cầm binh khí đánh với Hứa Kiều, Dư Tâm Lạc vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn rất kĩ, cũng rất phấn khích, nghiêm túc vỗ tay.Triệu Phong lại chú ý tới ánh mắt khó hiểu kia, hắn hơi híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn sang.

“Khụ.” Đặng Dung lập tức thu hồi ánh mắt, cái gì cũng không nhìn thấy cái gì cũng không nghe thấy.

Khoảng nửa canh giờ tiếp theo, Triệu Yến tiếp tục bảo trì trầm mặc, yên tĩnh đóng vai thân phận "cái ghế". Nhưng Dư Tâm Lạc luôn có điều muốn nói, như hỏi những câu về cuộc tỉ võ, y nói chuyện không ngừng.

Đặng Dung có thể nhìn ra, điện hạ đối thiếu niên đã có một ánh nhìn khác, vì vậy hắn rất ôn hòa trả lời những vấn đề của Dư Tâm Lạc, hồi đáp rất tử tế.

Theo Dư Tâm Lạc thấy, vị đại hiệp này ôn hòa hơn.

Y là người thích phô trương vì vậy y luôn thích những người ôn nhuận hơn.

Dư Tâm Lạc đã nhiều lần hỏi Đặng Dung có muốn đi cùng mình không. Nhưng với Triệu Yến... y không hỏi qua lần nào nữa...

Đặng Dung cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, thậm chí không dám quay đầu nhìn điện hạ.

Một đại hán khác lại bị đánh bay khỏi võ đài, Hứa Kiều vẫn đứng giữa đài, tư thế hiên ngang, tay cầm trường đao, thân hình Hứa đại tiểu thư giữa võ đài chỉ cao ngang trường đao, vạt áo theo gió tung bay.

Dư Tâm Lạc được xưng là Giang Nam đệ nhất công tử, sống trong phú quý, nhân vật tuấn kiệt nào mà chưa từng gặp qua?

Đương triều, quan lại đều có đại phòng, trong phủ gần xa ít nhiều đều có thứ phòng nên tư chất tốt lại càng nhiều vô số. Nhưng Dư Tâm Lạc phải thừa nhận, Hứa Kiều xác thật là nữ tử tiêu sái nhất mà bình sinh y từng gặp!

Dư Tâm Lạc rất khâm phục những người như vậy, thân thủ Hứa đại tiểu thư quả thực lợi hại!

Thỉnh thoảng y lại vỗ tay, cảm thấy chuyến này hạ thuyền quả thật xứng đáng! Hứa Kiều quả là một nữ tử tuyệt vời!

Quả thực có rất nhiều người giống Dư Tâm Lạc, ngồi trên vai bằng hữu, nhưng có bao nhiêu người tận tâm được như Triệu Yến?

Hoặc nói, dù cho có không giống những người khác, y không béo, ngược lại còn khá gầy, nhưng cho dù có gầy đến đâu thì cũng có trọng lượng nhất định!

Những người xung quanh thậm chí còn phải ngồi nghỉ hoặc thay phiên nhau đứng lên xem. Nhưng Triệu Yến vẫn vững vàng đứng ở đó, thủy chung vẫn luôn giữ chắc Dư Tâm Lạc, y căn bản không cần phải lo lắng đến việc sẽ bị ngã, ngay cả bản thân y cũng đã quên y đang ngồi trên vai người khác.

Kỳ thật ngay cả Triệu Yến cũng cảm thấy thật hoang đường, nhưng hắn vẫn giữ nguyên một tư thế, không hề hạ người xuống giữa chừng...

Đặc biệt tiểu thiếu niên này còn khá thú vị, cho dù hắn lãnh mạc thì cũng không thể cố ý vứt bỏ một người, chỉ có thể thành thực tiếp tục đỡ y ngồi.

Mịch ly trên đầu Dư Tâm Lạc khá dài, nên dù y có ngồi trên cao, nghiêm túc xem tỉ võ từ đầu đến cuối cũng không có mấy người chú ý tới, nhưng Hứa Kiều ở giữa võ đài lại để ý tới y.

Hứa Kiều thân thủ rất tốt, không bao giờ nhận thua, nàng cũng cảm thấy trên đời không có ai xứng với nàng nên quyết định mở cuộc tỉ võ chiêu hôn, nếu có thể đánh bại nàng, nàng nguyện ý gả!

Nếu không thể đánh bại nàng, thì không ai xứng thú nàng!

Thật ra nàng không phải người xem trọng dung mạo, nhưng tục ngữ có câu, không có tiểu nương tử nào không thích cái đẹp!

Ở đây hầu như không ai có thể đánh bại Hứa Kiều, nàng bắt đầu quan sát Dư Tâm Lạc thủy chung vẫn luôn kiên trì xem trận tỉ võ, một thân y sam tinh xảo, không biết rõ đó là loại vải gì, lưu động tựa vi quang(*), từng cơn gió một thỉnh thoảng thổi qua y sam, khẽ lay động. Thiếu niên ngồi trên cao, tựa như đóa thanh hà (**) chớm nở, bất khả xâm phạm.

(Sao đọc đoạn này tui cảm giác Hứa Kiều ví Lạc Lạc như quan thế âm bồ tát nhỉ =)))

Trong lòng Hứa Kiều cảm thấy có chút ngứa ngáy, nàng muốn nhìn thấy dung mạo của thiếu niên đằng sau mịch ly dài. Nàng hơi mất tập trung, nhưng vẫn đủ để đánh bại đối thủ

Có lẽ lão thiên cũng nghe thấy tiếng lòng nàng, bất chợt một cơn đại phong thổi đến, trực tiếp thổi đến nhuyễn sa.

Dung mạo của Dư Tâm Lạc ngay cả Triệu Yến cũng sững sờ, nói chi đến một tiểu cô nương?

Hứa Kiều khựng lại, suýt chút nữa không theo kịp đường kiếm của đối phương.

Cũng may thân thể nàng theo bản năng xoay người né tránh, lần nữa quay đầu, khinh sa dài đã che lại dung mạo kia, Hứa Kiều không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Dư Tâm Lạc cúi đầu cảm ơn Triệu Yến giúp mình giữ lại khinh sa: "Đa tạ đại hiệp!"

Thanh âm điềm điềm, có lẽ còn mang theo tiếu ý, Triệu Yến không nói gì, thiếu niên đến giờ vẫn không biết hắn là ai với ai...

Đặng Dung "khụ" một tiếng, khó khăn tránh sang bên cạnh.

Nhưng Hứa Kiều không cam lòng, sau khi đánh bại người kia liền cầm đại đao của mình chỉ thẳng vào Dư Tâm Lạc: "Vị công tử này!"

Dư Tâm Lạc thậm chí còn không nhận ra Hứa Kiều đang nói chuyện với mình, vì vậy không có lên tiếng trả lời. Nhưng những người khác đều hướng theo ánh mắt Hứa Kiều, nhìn về phía Dư Tâm Lạc.

Hứa Kiều vẫn chỉ về phía y: "Vị công tử này! Có nguyện ý tỉ thí với ta một trận không?!"

(Tự nhiên muốn anti Hứa Kiều :<< )

"..." Lúc này Dư Tâm Lạc mới ý thức được, Hứa đại tiểu thư là đang nói chuyện với y sao??

Trước khi Dư Tâm Lạc kịp phản ứng lại, những người khác đã bắt đầu la hét âm ĩ: "Nguyện ý! Nguyện ý! Nguyện ý!"

"..." Dư Tâm Lạc lộ ra vẻ xấu hổ, muốn lùi lại một bước, nhưng chợt nhớ ra mình là đang ngồi trên vai người khác.

"Công tử không nguyện ý sao?" Hứa Kiều trực tiếp nói: "Ta chỉ là hâm mộ phong độ của công tử, muốn cùng công tử so tài!"

Kỳ thật trong lòng Hứa Kiều lại đang nghĩ, nếu như người kia chấp nhận, nàng nhất định là cố ý thua!

"Ha ha..." Dư Tâm Lạc nhỏ giọng nói: "Đừng đùa nữa..."

Hắn thiếu chút nữa đã muốn trốn đi rồi, khí thế của Hứa đại tiểu thư này thật sự rất bức người! Y không sợ, y từ nhỏ đã luôn đi hiên ngang, nhưng y vẫn luôn sợ có chuyện đột xuất xảy ra. Dù gì đây cũng là khoảng thời điểm nhạy cảm!

Không nghĩ tới lúc này đột nhiên có một tráng hán vọt tới, cả giận nói: "Ta muốn xem xem tiểu bạch kiểm thì có cái loại đức hạnh gì!"

Nguyên lai đây là người hâm mộ Hứa Kiều, thấy Hứa đại tiểu thư chủ động mời tiểu tử này liền không thể chịu được, sử dụng lực đạo hòng kéo trường sa mịch ly xuống.

Đây là chốn đông người, Triệu Yến cùng Đặng Dung không dám quá đột ngột, hơn nữa sự việc phát sinh quá mức bất ngờ, mịch ly thực sự bị người kia nắm lấy, trên tay dùng sức hơn, trực tiếp kéo mịch ly xuống.

Vì sự thay đổi đột ngột này, mọi người đều nhìn về phía Dư Tâm Lạc. Mà y lại ngồi trên cao, cho nên...

Dung mạo của Dư Tâm Lạc lộ ra trước chúng nhân.

Không rõ là ai, hoặc có lẽ là nhiều người "tê" một tiếng. Trên đài, Hứa Kiều thậm chí còn quên mất lên tiếng.

"Ha ha..." Dư Tâm Lạc lúng túng, đang tính bảo đại hiệp bỏ mình xuống, lại nghe thấy trong đám đông yên tĩnh có người chợt lên tiếng: "Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!"

Dư Tâm Lạc chợt thấy có điều không ổn, nhìn kỹ một chút, đây không phải hộ vệ của Vương gia sao!

Y phục đó không thể nào nhận nhầm được.

Chết tiệt!

Người của Vương gia cư nhiên đuổi tới!!Dư Tâm Lạc chẳng còn buồn quan tâm đến chuyện gì khác, cúi xuống nắm lấy hai vai đại hiệp, vội vàng nói: "Nhanh nhanh nhanh! Mau mang ta đi! Nhanh! Mang ta đi đi!"

Càng nói về sau, trong thanh âm lại càng như ẩn ẩn tiếng khóc.

Dư Tâm Lạc thật sự sợ! Y không muốn bị người của Vương gia ép quay về thành thân.

Triệu Yến không biết thiếu niên gặp người nào mà lại sợ hãi đến vậy. Nhưng hắn cũng giống Đặng Dung, biết sẽ có nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện. Nếu cùng thiếu niên rời đi sẽ rất đột ngột, Triệu Yến lâm vào do dự. Thấy hắn có điểm do dự, Dư Tâm Lạc càng lo lắng hơn: "Đại hiệp nhanh đi! Rời khỏi đây đi!"

"Thiếu gia!" Phía xa, hộ vệ của Dư Tâm Lạc cũng kêu lên.

Triệu Yến biết chuyện này vô pháp giải quyết, bọn hắn hẳn là đã bị phát hiện rồi, hắn xoay người chạy đi, Đặng Dung theo sát phía sau, rời khỏi đám đông. Triệu Yến đặt Dư Tâm Lạc xuống, vác người lên vai để rời đi nhanh hơn. Dư Tâm Lạc đầu choáng mắt hoa, chỉ nghe thấy tiếng Hứa Kiều trên đài giận dữ: "Không được chạy, để ta đuổi theo!"

"Vâng!" Một đám tiêu sư chạy tới.

Người của Vương gia rầm rộ hét lên: "Chặn bọn hắn lại! Ai cản được người đó sẽ được trọng thưởng!"

Vừa nghe đến hai chữ trọng thưởng liền không quản cái gì lao lên truy đuổi Dư Tâm Lạc.

Còn có nhóm người Lưu Tiểu Vũ đuổi theo phía sau thê thảm hô: "Thiếu gia!"

Tóm lại, ở phía sau toàn tiếng bước chân hỗn loạn. Dư Tâm Lạc bị Triệu Yến ôm trên vai chạy với tốc độ cao khiến y cảm tưởng như sắp nôn ra, may mắn là ngày hôm đó y không ăn gì nhiều.

Triệu Yến cùng Đặng Dung đưa Dư Tâm Lạc đi vòng vòng trong một hẻm nhỏ, ánh mắt y quay cuồng nhìn xung quanh. Sau khi cắt đuôi được phía sau, Dư Tâm Lạc nghĩ mình đã an toàn, bỗng nhiên lại nghe thấy một thanh âm, y thấy một đôi chân xuất hiện trước mặt mình.

Kẻ kia quá nhanh, xuất hiện quá đột ngột!

Nhưng trước khi Dư Tâm Lạc kịp phản ứng, vị đại hiệp mà y vẫn cho là ôn hòa bỗng tiến lên phía trước, "phụt" một tiếng, người kia ngã xuống! Ngay lập tức, miệng hắc y nhân tràn ngập máu tươi.

"Chết, chết rồi..."

Dư Tâm Lạc thậm chí còn nói lắp bắp. Y chưa từng gặp qua máu chảy, bởi từ bé đến giờ được sống trong sự bảo bọc của mọi người, thứ mà y nhìn thấy đều là sự vật tối mỹ. Y sợ hãi đến nỗi cả người bắt đầu cương ngạnh.

Nào ngờ đây chỉ mới là khởi đầu, phía sau còn nhiều người đuổi theo, nhưng họ còn bị gϊếŧ nhanh hơn nữa.

Trên nền đát lạnh lẽo phủ đầy máu đỏ thê lương.

Y cũng không biết đến bao giờ mới dừng lại, thậm chí còn quyên lo cho an nguy của mình. Qua thêm một khắc sau, rốt cuộc không còn ai đuổi theo nữa, cũng không có người chết, người cõng y mới hạ cước bộ.

Dư Tâm Lạc không dám, hoặc có thể nói y đã quyên mất phải nói gì.

Đặng Dung nhìn Triệu Yến, lại nhìn qua Dư Tâm Lạc đang sợ hãi, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Ta sẽ đi đánh lạc hướng họ!"

Sắc mặt Triệu Yến trầm trọng, mặc dù có hắc thiết chế che đi, nhưng âm lãnh dày đặc bao quanh hắn vẫn khiến Dư Tâm Lạc rùng mình.

Cuối cùng Triệu Yến cũng chậm rãi gật đầu: "Vậy gặp lại sau!"

“Hẹn gặp lại!” Đặng Dung nói xong liền xoay người chạy trở về đường cũ.

Triệu Yến đứng tại chỗ, chỉ trong vài nhịp thở, sau đó tiếp tục cõng Dư Tâm Lạc về một hướng khác.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thế giới của hai người đã biến mất haha

(*) Vi quang: ánh sáng ẩn tàng.

(**) Thanh hà: hoa sen màu xanh.