Chương 1: Thiên kim tiểu thiếu gia(*)

(*) Từ gốc của tác giả, mình không chỉnh sửa gì thêm

Thanh Họa huyện, một cái tên rất đơn giản và tao nhã, có thể dễ dàng khiến người ta nhớ đến mưa phùn và khói nhẹ ở phía nam sông Dương Tử.

Trên thực tế, Thanh Họa huyện đúng thật là nổi tiếng, muốn tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất huyện cũng không ai có thể nói là không thể.

Điều này đưa mọi người đến một cái tên khác của Thanh Họa huyện- Phiêu huyện(*).

Đúng vậy, Thanh Họa huyện không có dịu dàng ôn hòa như Giang Nam, nó nằm ở phía bắc Lạc Châu, nơi võ phong thịnh hành, toàn dân luyện võ, tiêu cục khắp nơi, tiêu sư của Thanh Họa huyện có ở khắp nơi trên thiên hạ, ở bên ngoài hành tẩu, trong số hàng trăm người, chỉ có ba năm người không bước ra từ Thanh Họa huyện.

Người của Thanh Họa không chỉ gan dạ mà còn dám đanh nhau dám liều mình, họ cũng thích giúp đỡ những người bên ngoài, dân chúng trong huyện giàu có, dân phong thuần phác. Vị trí của Thanh Họa huyện cũng tốt, khi những kênh đào được xây dựng từ triều đại trước, một bến tàu lớn được đặc biệt xây dựng ở Thanh Họa huyện.

Đó tình cờ là một cảng nổi tiếng, nhưng hầu như ngày nào cũng vắng tanh và không có con thuyền nào cập bến.

Suy cho cùng, kênh rộng, sông rộng, đường cũng dài, người đi đường luôn chỉ mong được an toàn, có bao nhiêu người không sợ "Võ" của Thanh Họa huyện?

Nhưng hôm nay lại là một bất ngờ hiếm hoi.

Trời rạng sáng, dân chúng Thanh Họa huyện phát hiện có thuyền cập tại bến cảng.

Hơn nữa không phải chỉ có một hay hai chiếc thuyền, ít nhất phải có hai mươi chiếc! Cũng không phải thuyền vận chuyển muối từ Giang Chiết đến kinh thành.

Những chiếc thuyền đều bóng loáng sạch sẽ, được nối liền với nhau bằng xích sắt, từng chiếc từng chiếc cập bến, yên tĩnh mà trật tự, nhìn không thấy điểm cuối, cũng không biết còn bao nhiêu con thuyền đang chờ tiến vào cảng.

Tuy rằng tàu thuyền không dám cập cảng, nhưng những con kênh thì vẫn đông đúc như thường, rất nhiều thuyền đi qua đây mỗi ngày. Cho dù toàn huyện đều học võ công, nhưng cũng không phải ai cũng luyện võ công, cho nên một vị quan huyện nào đó đã đặc biệt cho xây dựng một dãy nhà nhỏ hai tầng bên cạnh bến cảng để kinh doanh quán trà và quán ăn cho dân chúng.

Bây giờ thương nhân đã kiếm được nhiều tiền, người nhàn rỗi sẽ thích xem náo nhiệt, có thể nói là ai cũng vui. Hiếm khi có nhiều thuyền neo đậu như vậy, lại còn là những con thuyền lộng lẫy xa hoa, chẳng mấy chốc trà lâu tửu lâu bên cạnh bến tàu đã chật ních người, tất cả tụ tập trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cảng, bàn tán xôn xao.

"Bé ngoan, ta đã sống ở đây đến tuổi năm mươi, đây là lần đầu tiên ta thấy chiếc thuyền như thế này. Đó là một chiếc thuyền cao có ba tầng."

"Hảo gia hỏa, thuyền này dát vàng sao? Sáng chói như vậy."

"Phốc! Nhân gia, đó là tinh dầu đó! Mặt trời chiếu vào có thể không sáng sao?"

"Đừng cười, chiếc thuyền này nguy nga như vậy, gia cảnh của chủ nhân nhất định là cực kỳ giàu có, dát vàng thì sao? Ta cảm thấy nhất định là vàng!"

Những người trước cửa sổ đang nhốn nháo xem náo nhiệt, sau một khắc, thuyền dần dần dừng lại, mọi người đều biết đội thuyền này thật sự muốn cập bến tại bến cảng của bọn họ ở Thanh Họa huyện!

Mọi người hoan hô, đều nói chủ thuyền rất có mắt.

Sau khi phấn khích chứng kiến thuyền dẫn đầu, bọn họ chuyển sự chú ý sang chiếc thuyền thứ hai. Chiếc thuyền này so với chiếc đi đầu thấp hơn nhiều, thậm chí còn không cao bằng chiếc thứ ba phía sau, chỉ có một tầng, không lớn lắm, nhưng vô cùng tinh xảo, khắp thân thuyền đều có chạm khắc, nhưng bọn họ ở cách xa, nên có thể không thấy rõ đồ án đó.

Đầu hạ gió thoảng, khinh sa trên thuyền thỉnh thoảng bị thổi bay ra ngoài cửa sổ tựa như bong hoa bạch sắc nở rộ. Không biết họ có nhầm không mà thỉnh thoảng vẫn thấy có làn khói trắng tản ra từ khung cửa sổ.

Bấy giờ có một lão già lão luyện vuốt chòm râu dê, lão nói: "Thuyền này e rằng có một cô nương, thuyền này tuy thấp bé nhưng rất vững vàng. Ngươi xem, thuyền gần như bất động." Nếu trên đường gặp nguy hiểm, có thể dùng thuyền nhỏ thoát thân, chỉ có cô nương được nuông chiều mới có thể cẩn thận tỉ mỉ như vậy."

Mọi người được lĩnh hội đều gật đầu. Có người còn thở dài: "Trên một chiếc thuyền sang trọng như vậy, cũng chỉ có tiểu thư nhà giàu mới xứng ngồi trên!"

Ông lão lại nói: "Đừng nhìn chiếc thuyền này thấp bé, sợ rằng chi phí so với chiếc thuyền thứ nhất còn cao hơn nhiều! Chạm khắc trên thuyền thật kinh người!"

Mọi người thảo luận một hồi, thấy đội thuyền đã hoàn toàn dừng lại, người trên mấy chiếc thuyền đầu tiên cũng đã từ khoang đi ra, bọn họ ăn mặc cùng một kiểu, đều là gia bộc cùng hộ vệ.

"Con thuyền này từ đâu tới? Trên thuyền không có huy tiêu!" (**)

"Ngay cả khi có huy tiêu, ngươi sẽ nhận ra nó chắc?"

"Tại sao ta lại không nhận ra? Trước đây ta cũng cùng ca ca hành tẩu, gặp vô số tranh phiêu! Ta đã nhìn khắp thế gian!"

"Ôi, không biết cô nương như thế nào mới có thể ngồi trên con thuyền lớn như vậy!"

"Nếu ta được thấy nàng một lần, chết cũng không hối tiếc!

Rất nhiều người cười nhạo, nhưng không ai rời đi, tất cả mọi người có cùng suy nghĩ, đều muốn nhìn thấy vị thiên kim đại tiểu thư ở trên thuyền!" Không lâu sau, mã đầu nâng một chiếc kiệu khác lao đến bến tàu.

Nhìn kỹ lại, nha! Đây chẳng phải chiếc kiệu của huyện thái gia sao! Chảng lẽ họ đến đón tiếp người trên thuyền?

Bến cảng càng náo nhiệt, ngay cả quan huyện cũng tới đón, thật không biết trên thuyền đó là vị nào nữa!

Người của huyện thái gia lên thuyền, chiếc kiệu dừng lại và yên lặng đợi cạnh bến cảng, có người hô lên: "Nhìn kìa! Có người đi ra từ thuyền của vị tiểu thư kia!"

Nhưng đó lại không phải vị đại tiểu thư được chờ đợi từ lâu, mà là một thiếu niên, trên thân là y phục lụa. Nhưng nhìn qua, hình như đó chỉ là một tiểu tư hay thư đồng. Mọi người hơi thất vọng, liền thấy thiếu niên đi đến giáp bản(1), hướng về một phía vẫy tay. Một lát sau có chiếc thuyền nhỏ đi tới, tiểu cô nương đội đấu lạp ngẩng đầu cười hỏi: "Khách quan, ngài muốn mua đồ ăn sao?"

Vị tiểu cô nương này mọi người đều biết, vẫn luôn chèo thuyền bán tá sương thủy duy trì sinh ý, trên thuyền lúc nào cũng chất đầy đồ ăn, nàng cũng đã sớm nhìn thấy đội thuyền này, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, lúc này mới bị gọi tới đây liền vui mừng. Nhìn thấy thiếu niên, nụ cười trên mặt nàng càng sâu: "Khách quan, đây là món ăn buổi sáng mới được làm ra, được đựng trong một chiếc bát nhỏ và ngâm bằng nước giếng, vừa tươi ngon, mát lạnh lại ngọt ngọt mặn mặn, ngài có muốn ăn không?" Thiếu niên nhìn kỹ đồ ăn trên thuyền, đều là đặc sản của Thanh Họa huyện, tương đối sạch sẽ, dù sao thiếu gia bọn họ cũng chỉ ăn đồ hiếm, định gọi một phần.

"Đó có phải là hoa chi tử không?"

Đột nhiên một giọng nói khác phát ra từ phía sau thiếu niên, đó là giọng của một nam tử, có lẽ tuổi không lớn lắm, thanh âm thiếu niên giống tiếng Thanh Việt, nói giọng phổ thông nhưng lại tựa khẩu âm Giang Nam. Khi nói đến từ cuối cùng, giọng điệu nhẹ nhàng lại pha thêm chút quyến rũ.

Cùng với âm thanh này, màn thuyền bị một bàn tay như chạm khắc bằng ngà voi vén lên, một người bước ra khỏi thuyền, trên người mặc kiện trường sam thiên thủy bích sắc, đai lưng đeo ngọc bội bạch ngọc song ngư.

Tiểu cô nương vô tình nhìn lên, rồi lập tức sững người.

Thư đồng lập tức nhìn về phía những trà lâu bên đường, nhìn thấy một đám người, hắn sợ tới mức lập tức vọt tói trước người thiếu niên, trực tiếp dùng thân thể che khuất tầm mắt của mọi người.

Hắn cũng không thèm để ý, đi về phía trước mấy bước, đi đến mạn thuyền, chỉ nhìn cái túi vải khoác trên người tiểu cô nương, lại hỏi: "Hoa chi tử trong túi có bán không?"

Tiểu cô nương chớp chớp mắt liên tục, lại không nói được lời nào, vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Thiếu niên cũng chớp mắt, hơi nghiêng đầu rồi nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

"Thiếu gia." Lúc này người từ đầu thuyền lâu cũng đi tới, tiểu cô nương hoàn hồn, đỏ mặt lảo đảo nói: "Bán, bán —— không, không bán... không..."Tiểu cô nương có ý nói, đừng bán, đưa cho hắn đi! Nhưng lại không thể diễn đạt đại ý! Nàng vừa lo lắng vừa tức giận, mặt càng đỏ hơn.

"Thiếu gia, ngươi sao lại từ trong phòng đi ra, mặt trời lên cao, trời nóng lắm." Đó là một nữ tử xinh đẹp(2), đi tới trước mặt thiếu niên, trực tiếp mở khăn tay che trước mặt y, tầm nhìn của tiểu cô nương bị che mất. Rõ ràng, người ngồi trên chiếc thuyền này hoàn toàn không phải là một tiểu thư nhà giàu, mà là một thiếu gia.

Đây là Dư Tâm Lạc, nhi tử độc nhất của thủ phú Dư gia Giang Nam. Dư Tâm Lạc đột nhiên không nhìn thấy gì, trong lòng buồn bực, thanh âm trở nên trầm xuống: " Ta muốn mua hoa chi tử của nàng."

Nữ tử xinh đẹp cười nói: "Đúng là mùa hoa chi tử nở, xin thiếu gia yên tâm, gia tộc ở kinh thành sớm đã trồng hoa chi tử rồi, tất cả giống hoa mấy năm nay đều được lấy từ Bình Giang phủ của chúng ta." Biểu tình trên mặt Dư Tâm Lạc tốt hơn một chút. Nữ tử tiếp tục thuyết phục: "Thiếu gia, người đi vào trước đi."

"Nương ta đang làm gì vậy?"

"Lý đại nhân phái người tới thỉnh phu nhân qua nói chuyện, e rằng phải đi, phu nhân để nha hoàn nói cho thiếu gia biết..."

Sau khi nữ tử nói xong, Dư Tâm Lạc lại cảm thấy không vui. Nữ tử cùng thư đồng liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn Dư Tâm Lạc, muốn khuyên bảo, nhưng không biết nói như thế nào, chuyến đi này, họ thực sự có lỗi với thiếu gia.

Dư Tâm Lạc sao có thể không biết nó khó thực hiện? Cuối cùng chỉ đành ậm ừ, xoay người trở lại thuyền thương.(3)

Hai người thở phào nhẹ nhõm, trả tiền cho tiểu cô nương mua một túi hoa chi tử, tiện mua thức ăn cho cả thuyền, thị vệ bưng thức ăn lên, tiểu cô nương chèo thuyền cảm thấy choáng váng.

Hai người vẫn ở trên thuyền.

Nữ tử lớn tuổi là nha hoàn thϊếp thân bên người Dư phu nhân, tên là Hiểu Hàn.

Thiếu niên là thư đồng của Dư Tâm Lạc, tên Tây Viên.

Hiểu Hàn đưa hoa chi tử cho Tây Viên rồi nói: "Ngươi phải chăm sóc tốt thiếu gia, nhất định không được để thiếu gia xuống thuyền, ta phải cùng phu nhân đến Lý phủ, buổi chiều sẽ trở lại. Ngươi hảo hảo dỗ thiếu gia, khoảng mười ngày nữa sẽ đến kinh thành, lúc ấy mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Tây Viên cũng có chút uể oải, gật đầu đáp ứng, lại không quên bất bình mà nói: "Hảo tâm có gì sai? Xinh đẹp có gì sai? Đáng ra thiếu gia không nên giúp đỡ họ, nhắc mới nhớ họ đều là tiểu thư Vương gia. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nghe cứ như thổ phỉ á!"

Hiểu Hàn có chút không vui, nghe được lời này không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng nàng lớn tuổi hơn, chỉ nói vài câu thuyết phục Tây Viên, sau đó hai người rời đi.

Tây Viên trở lại bên trong thuyền thương với hoa chi tử trong tay, trời ngày càng nóng, Dư Tâm Lạc lại là người sợ nóng, dưới cửa sổ có đặt một khối băng, sương trắng thỉnh thoảng sẽ bốc lên. Trong làn khói ấy, Dư Tâm Lạc nghỉ ngơi, một tay chống cằm, uể oải đọc sách.

Dư Tâm Lạc lật một trang sách, tay vẫn chống cằm, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Sao, hai ngươi đã bàn bạc xem nên nhốt ta như thế nào rồi?"

"...Thiếu gia." Tây Viên đến gần, đau lòng nói: "Thiếu gia, ngươi chịu khổ, bất quá Hiểu Hàn tỷ nói là sự thật, qua mười ngày nữa, chúng ta đến kinh thành là được rồi!"

Nơi này không có người ngoài, vì vậy Dư Tâm Lạc đẩy cuốn sách ra, tức giận nói: "Ai mà biết được ở kinh thành thật sự sẽ tốt hơn sao! Quý phi trong cung là người Vương gia, ở trong kinh chẳng phải càng dễ dàng bức hôn sao?!""Không đâu thiếu gia! Trong kinh còn có người của chúng ta!"

Dư Tâm Lạc cười khẩy, những người đó là ở kinh thành?

Quên đi!

Sẽ thật tốt khi bọn họ không giữ những người đó lại!

Tác giả có chuyện muốn nói: Viết thêm bộ truyện mới, siêu ngọt ngào, hy vọng các bạn đọc nó vui vẻ ~

(*) Phiêu: phi tiêu

(**) Huy tiêu: logo

(1) Giáp bản: boong tàu, mạn thuyền? ở đây mình thấy tg dùng từ giáp bản, dịch qua thành boong tàu, mà mình thấy từ mạn thuyền cũng giống

(2) 漂亮姐姐 : mình không rõ nghĩa từ này lắm, nhưng thấy ngta dịch đại khái là cô gái xinh đẹp

(3) Thuyền thương: cabin