Triệu Yến đặt lại túi bánh bao trong tay Dư Tâm Lạc lên bàn.
Dư Tâm Lạc vội vàng thu lại sự uể oải vừa rồi, quay mặt đi không vui nói: "Làm sao? Ngươi cố ý đến xem bổn thiếu gia nói chuyện cười?!"
Triệu Yến tự nhiên trầm mặc.
Theo hắn, trước hết phải để thiếu niên xả giận cho dã rồi sau đó muốn nói gì thì nói.
Nhìn biểu cảm của đối phương, y càng giận hơn nữa: "Ngươi tưởng ta kém ngươi lắm sao? Vậy thì ta không ngại nói cho ngươi biết, hộ vệ trong phủ ta đều là nhân sĩ đỉnh danh trong các đại môn phái trên giang hồ! So với cao thủ trong phủ ta, người là cái gì chứ. Cha nương sẽ đi tìm ta, có ngươi hay không cũng như nhau, lăn."
Nói xong những lời đó, y lặng lẽ nhìn lên Triệu Yến, nhưng lại vô tình bị hắn thấy được, ánh mắt hai người giao nhau.
Thiếu niên sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu lên: "Hừ."
Triệu Yến: "..."
Không đợi bản thân phản ứng lại, y vừa lo lắng vừa tò mò, lại có chút tức giận, đành phải lén nhìn đối phương lần nữa. Thấy hắn vẫn đứng đó nhìn mình, che mất ánh sáng từ cửa truyền đến, khiến căn phòng có chút tối tăm. Dư Tâm Lạc vì thấy đối phương vậy mà chỉ đứng đó không nói lời nào liền tức giận vươn tay đập bàn .Triệu Yến thấy vậy vội vàng ngăn lại... nhưng không kịp.
“Đau đau đau!!” Dư Tâm Lạc nhảy dựng lên, muốn giơ tay nhìn, lại bị Triệu Yến nắm lấy tay kiểm tra trước, y muốn kéo tay lại nhưng không được.
Sau khi kiểm tra xong thấy không có máu, chứng tỏ vết thương không bị hở ra, Triệu Yến mới bình phẩm: "Thật mềm mại."
"..." Dư Tâm Lạc có chút sửng sốt, tức giận rút tay về, lần này Triệu Yến cũng không có giữ lại, Dư Tâm Lạc biết người này coi thường mình, nhưng quả thực từ nhỏ hắn đã được người nhà bảo hộ rất tốt, gặp phải những đứa trẻ khác là điều không thể tránh khỏi, nhưng dù gì vẫn sẽ có người theo sau bảo vệ, dù có không may xảy ra chuyện gì cũng sẽ bị khống chế sớm.
Hơn nữa y chưa từng gặp qua nguy hiểm thực sự nào, đây cũng đâu phải lỗi của y?
Cấp độ kinh nghiệm của mỗi người không giống nhau.
Dù cho không thấy đau nhưng vẫn không nhịn được vặn vẹo người.
Y cũng không muốn cứ như vậy mà bị mất mặt.
Dư Tâm Lạc còn đang buồn bực, bụng đột nhiên đau, ngay sau đó liền cảm thấy không khỏe, đầu óc choáng váng, còn đang tự hỏi, đột nhiên cổ họng thắt lại, hoảng hốt đứng dậy, tựa hồ muốn nôn ra. ! !
Y ngay lập tức tìm kiếm một cái chậu ở xung quanh, nhưng không tìm thấy gì.
Thiếu niên lo lắng đến mức mặt đỏ bừng, Triệu Yến nhìn thấy vậy, đoán rằng thiếu niên sắp ói nên quay người đi lấy cho đối phương một cái chậu, chỉ là y không nhịn nổi, lao ra khỏi nhà. Là gốc cây nào? Y chọn lụi một cái cây rồi cúi người nôn ra.
Cái bánh nhân thịt vừa nãy y ăn thực sự bị nôn ra rồi...
Dư Tâm Lạc ứa ra nước mắt, hoàn toàn là bởi vì bị kí©h thí©ɧ.
Y vươn tay đỡ thân cây rồi khom người xuống, dù không nôn ra được gì nhưng vẫn cảm thấy khó chịu và muốn ói mửa.
Sau lưng truyền đến hơi ấm, là thổ phỉ vỗ vỗ lưng của y.
Dư Tâm Lạc vội vàng, nôn thành một đống hỗn độn như vậy, làm sao có thể để người khác nhìn thấy?!
Hắn đánh vào tay trái Triệu Yến một cái muốn đuổi người đi, Triệu Yến vẫn từ từ vỗ lưng hắn, tuy giọng người này có hơi lạnh lùng nhưng ngược lại trông hắn rất ông hòa: "Không sao, đừng gấp"
Làm sao có thể không gấp!
Dư Tâm Lạc che miệng, nghiêng mặt nhìn hắn lại vội vàng đẩy người ra, ấp úng nói: "Ngươi đi ra đi! Mùi khó ngửi quá!"
Triệu Yến thấy nơi khóe mắt hắn ửng đỏ, biết hắn lúc này rất khó chịu, trong lòng lại có cảm giác mềm nhũn, bỗng cảm thấy hơi vi diệu, hắn chưa gặp qua loại tình huống này bao giờ.
Hắn tiếp tục vỗ lưng Dư Tâm Lạc, hỏi lại: "Vẫn còn buồn nôn sao?"
"..." Tâm tình của Dư Tâm Lạc lúc này tương đối phức tạp nhưng cũng không kịp nói quá nhiều, hắn vỗ vỗ ngực mình lại nôn ọe một hồi, yếu ớt nói "Xem ra tôi đã không còn buồn nôn nữa rồi...", hắn ngượng ngùng nói "Thật xin lỗi đã làm dơ nhà của ngươi, để ta tự dọn, ta —— "
Tầm mắt hắn đột nhiên thay đổi, hai chân rời mặt đất, chưa kịp phản ứng đã bị tên kia bế lên đưa vào nhà rồi đặt trên giường.
Sau khi hắn thả người xuống, ánh mắt Dư Tâm Lạc dường như không thể tin được, Triệu Yến cầm một cái khăn bông ướt đưa cho hắn: "Lau mặt đi"
Do quá sửng sốt hắn đơ ra mà không cầm lấy cái khăn, Triệu Yến đành dứt khoát giúp hắn lau mặt, lại rót một ly nước ấm cho hắn, hắn cũng không có nhận, Triệu Yến đưa đến bên miệng rồi đút cho hắn uống, Dư Tâm Lạc chớp mắt mấy cái lại dùng tay đánh hắn ta.
Làm xong những thứ này, hắn uống nước rồi nói "Nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát.", dứt lời, Triệu Yến xoay người rời đi.
Chờ Triệu Yến rời đi được một lúc, Dư Tâm Lạc mới đột nhiên tỉnh lại.
Thật không ngờ người này lại giúp hắn tới vậy...
Hắn cũng không chê sao... Vừa rồi vừa còn khinh thường mình mà.
Vậy là người này đã rời đi rồi sao?
Hắn còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn nữa!
Dư Tâm Lạc tự trách, lại nghe thấy một âm thanh nhỏ từ bên ngoài nhà truyền tới, hắn uống một nước ấm, lúc này đã tốt hơn nhiều, hắn lập tức xuống giường, rón rén ra bên ngoài coi thử, theo tiếng động đi tới khúc quanh của căn nhà, âm thanh này hình như phát ra từ chỗ ban nãy hắn nôn ra...
Dư Tâm Lạc khẽ thò đầu ra, thấy người kia cầm xẻng đang chôn mấy thứ hắn mới ói ra.
Dư Tâm Lạc lần nữa sững người.
Hắn không nghĩ tới trên đời này lại có người tốt như vậy.
Hắn lại luôn hiểu lầm một người tốt như vậy, sao lúc trước còn hung dữ vậy chứ, Dư Tâm Lạc cắn môi, càng tự trách.
Triệu Yến nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, Dư Tâm Lạc theo bản năng lùi về, nhưng ngay lập tức tỉnh táo trở lại, lần này hắn trực tiếp chạy tới chỗ Triệu Yến, đưa tay cướp cái xẻng, vội la lên: "Để ta làm!"
"Không cần." Triệu Yến tránh sang một bên, lại đem chôn mấy thứ kia xuống đất.
Dư Tâm Lạc càng tự trách, tiếp tục cắn môi, cảm thấy không biết nên nói gì, Triệu Yến làm xong đem xẻng thả lại góc tường, quay đầu liền thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi cảm thấy đứa trẻ này thật thú vị.
Nhìn như vậy, chẳng lẽ là đang tự trách?
Triệu Yến hiếm thấy tên ranh mãnh này có lúc lại như vậy, Dư Tâm Lạc chậm rãi đi về phía hắn, ngửa đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Đại hiệp, thật xin lỗi... Là ta hiểu lầm ngươi, ngươi là người tốt, là người tốt nhất trên đời này"
Triệu Phong trong lòng buồn cười, Đặng Dung chỉ cần gϊếŧ mấy người, lại có thể sợ hãi như vậy.
Nếu Dư Tâm Lạc biết danh tính của anh ta và anh ta đã gϊếŧ bao nhiêu người trong những năm qua, liệu anh ta có còn nói mình là người tốt không?
Dư Tâm Lạc tiếp tục xin lỗi: "Xin hãy tha thứ cho những điều ngu ngốc mà tôi đã nói trước đó, tôi xin lỗi!"
Nói xong, hắn chờ mong nhìn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong nói: "Không thành vấn đề."
Dư Tâm Lạc lại mỉm cười.
Tâm tình Triệu Băng không hiểu sao tốt lên, hắn xác thực là những năm này duy nhất hắn gặp được thú vị người, thậm chí hắn cũng có thể hiểu được "vui sướиɠ" là cái gì từ.
Đối với một sự tồn tại đáng yêu như vậy, cho dù là Triệu Yến cũng nguyện ý ưu ái mấy phần.
Hắn đi thẳng đến một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, Dư Tâm Lạc đuổi theo, Triệu Yến dừng bước lại nói: "Trở về nằm"
Dư Tâm Lạc lắc đầu: "Đại hiệp ta đã không còn thấy khó chịu nữa rồi" Hắn ngượng ngùng nói "Ta cả ngày hôm nay chưa có ăn gì, chứ không phải là do ngươi bắt ta chạy cả ngày sao, khi đó ta cảm thấy có chút khó chịu... Sau đó ăn bánh bao thịt có thể do nó quá nhiều dầu mỡ ta lại ăn quá nhanh mới bị như vậy, vào bình thường ta cũng sẽ không "ọe" như này"
Triệu Yến hơi cong khóe miệng.
Hắn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Hì hì" Dư Tâm Lạc hỏi "Đại hiệp, giờ ngươi muốn làm gì ? Ta có thể giúp ngươi việc gì không?"
Triệu Yến thấy hắn có thể cười nói như vậy liền biết hắn không hề khó chịu, lại nói: "Ta đi làm chút đồ ăn."
"Ngươi có thể nấu ăn!!" Ánh mắt Dư Tâm Lạc thoáng lấp lánh "Đại hiệp ngươi thật là lợi hại! Ta biết, ngươi hay đi ra ngoài ngao du, luôn có những lúc bất tiện khi sinh hoạt ngoài môi trường tự nhiên, sau đó ngươi phải săn thú nướng thịt để ăn! Trong sách cũng viết như vậy. Có đúng hay không?!"
Triệu Yến bật cười, trong sách viết ư?
Nhìn thiếu niên gương mặt hưng phấn, Triệu Yến không thừa nhận cũng không được, ngây thơ đúng là một loại kho báu quý giá.
Hắn cũng không nhiều lời mà đi đến cái bếp nhỏ được dựng qua loa, hắn cũng không biết nơi này cụ thể có cái gì, liền tìm kiếm một lượt, Dư Tâm Lạc vẫn luôn đi theo sau lưng hắn, muốn giúp hắn một tay.
Triệu Yến bởi vì thân phận đặc thù, trừ một vài người thân tín, chưa bao giờ để cho người khác đến gần mình như vậy.
Đối với Dư Tâm Lạc hắn quả thật rất có kiên nhẫn.
Triệu Yến cuối cùng cũng tìm thấy một gói hạt sen khô, cũng tìm được cả đường và hoa quế ở chỗ để gia vị, sau khi tìm được mấy thứ này hắn liền bắt tay vào nấu ăn.
Dư Tâm Lạc tò mò hỏi: "Hạt sen và Hoa quế sao. Đại hiệp định làm gì vậy, ngươi muốn nấu canh ngọt à?"
Hắn không thể tưởng tượng nổi, một đại hiệp đầu đội trời chân đạp đất lại chỉ ăn có nhiều đây thôi sao? Sợ rằng hắn cạp một cái hết đống này vẫn chưa no.
Đại hiệp chẳng phải là ăn to uống lớn sao?
Cũng may hắn không hỏi, nếu không Triệu Yến sẽ cười hắn.
Hoặc là, nói không chừng Triệu Yến sẽ bởi vì hắn không hỏi trực tiếp mà tiếc nuối đâu nhỉ!
Triệu Yến ngược lại cũng kiên nhẫn "ừ" Hắn cúi đầu xử lý đống hạt sen, bình tĩnh nói: "Ngươi mới vừa ói xong, ăn cái này tương đối tốt"
Hơn nữa không phải ngươi muốn ăn ngọt sao.
"..." Dư Tâm Lạc ngây ngô.
Cho, cho ta sao?
Là hắn đặc biệt làm cho ta?!