Chương 10: Gà nói chuyện với vịt

Triệu Yến không nghe thấy thanh âm của Dư Tâm Lạc nên quay đầu lại nhìn.

Lại nhìn thấy thiếu niên mím môi tựa hồ tại cố nén nước mắt, hai mắt thật giống như nước hồ được nắng ban mai chiếu rọi, sáng đến nỗi hắn có chút chịu không nổi…

Hắn biết Dư Tâm Lạc đây hẳn là đã cảm động.

Sau một khắc, đối phương rốt cuộc đã mở miệng, môi y mấp máy mấy lần mới nói:“ đại hiệp! Ngươi đối với ta tốt như vậy! Ta nhất định cũng sẽ hảo hảo đối tốt với ngươi!"

"..." Triệu Yến không khỏi có chút xấu hổ.

Hắn làm như vậy, ngoại trừ bởi vì thiếu niên quả thực rất đáng yêu, khiến cho hắn có chút vui vẻ, càng là bởi vì hắn muốn ngồi ké thuyền của Dư gia trở về kinh thành, ít nhất mặt mày phải hồng hào, nếu không đến lúc đó hắn mang theo Dư Tâm Lạc ốm đau bệnh tật đi tìm Dư An Hòa, lời này nên nói thế nào đây?

Dư An Hòa phần lớn vẫn sẽ là thuận tay mang hắn theo, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác biệt, chuyện ngoài ý muốn cũng rất có thể sẽ phát sinh。

Hắn đương nhiên không cho phép loại tình huống này phát sinh。

Nói trắng ra là vỗ béo con heo trước khi làm thịt.

Hắn xưa nay không phải hạng người lương thiện gì.

Kết quả…

Ngón tay Triệu Yến hơi ngừng lại, bắt đầu lột tâm sen。

Đúng vậy, ban đầu hắn căn bản không có ý định lột tâm sen, lúc đầu ưu ái thiếu niên cũng liền chỉ là vì thiếu niên đẹp mắt, một chút vui vẻ không đến mức khiến hắn tận tâm như thế, hạt sen này cũng đã để lâu, tâm sen rất khó lột dù đã ngâm nước cho mềm.

Nhưng nhìn đến đối phương như vậy, hắn không tự chủ liền đã bắt đầu lột tâm sen rồi.

Đại hiệp vậy mà còn lột tâm sen cho hắn!

Dư Tâm Lạc không phải người ngu, đương nhiên biết tâm sen khó lột thế nào, hắn rút sụt sịt cái mũi, trong thanh âm có một chút nức nở: "Đại hiệp, ngươi thật là người tốt! Lúc trước là ta có lỗi với ngươi! Ta thật quá xấu rồi! Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Đại hiệp, ngươi đừng lột, lỡ không may làm tay bị thương thì phải làm sao!"

“ không! Đại hiệp ngươi đừng làm! Ngươi mau dẫn ta đi tìm cha nương ta, đợi trờ về ta liền có cái để ăn, ngươi theo chúng ta cùng đi kinh thành a! Ngươi về sau liền ở nhà của ta, bầu bạn với ta, ta sẽ nuôi ngươi cả đời."

Triệu Yến:“…”

Sao thiếu niên càng nói hắn lại càng thấy áy náy hơn vậy.

Bất luận Dư Tâm Lạc có nói gì thì canh hạt sen vẫn được nấu xong, hai người cũng quay về nhà chính.

Dư Tâm Lạc nôn ra đống bánh bao kia quả thực đã đói, bụng lại không được thoải mái, hiện tại cần nhất loại canh mềm mại trong veo này, sớm đã trông mong mà nhìn về phía cái bát trong tay Triệu yến, bởi vì hai tay y hiện tại như hai cái bánh bao, cần phải có Triệu Yến đút cho mới ăn được.

Triệu Yến dùng thìa múc thức ăn, đợi cho nguội một chút mới để cho thiếu niên ăn.

Dư Tâm Lạc ăn một miếng xong, con mắt lại sáng lên: “Đại hiệp, nó ngon thật, như thế nào lại ngon như vậy, đại hiệp ngươi thật thật là lợi hại!”

Dù sao cũng là hao tâm tổn trí làm, lúc dược khen, khóe miệng Triệu Yến kéo cao một chút.

Chỉ tiếc bị mặt nạ che mất, Dư Tâm Lạc không thể thấy được.

Hắn tiếp tục đút đồ ăn, đối phương lại hỏi: “Đại hiệp, ngươi từ đâu học được cách nấu này vậy? Ngươi biết không, ta là người của Bình Giang phủ, từ nhỏ đã thích uống canh hạt sen thế nhưng người khác làm đều không ngon bằng ngươi! Đại hiệp, các tiêu sư như ngươi đều sẽ nấu canh ngon vậy sao?"

Dĩ nhiên không phải.

Bình thường khi trên đường áp tải, tinh thần vô cùng khẩn trường nào có biết đến loại canh ngọt tinh xảo như thế này? Ba bữa cơm phần lớn tùy ý đối phó tại quán ven đường hoặc tự mang lương khô. Bất quá, vấn đề này, hắn cũng lười để ý.

Dư Tâm Lạc vui sướиɠ, đã không thèm để ý thái độ của hắn, ăn mấy muỗng rồi cảm thán: “đại hiệp, kỳ thật các ngươi cũng rất vất vả nha, ngươi giúp ta băng bó vết thương, ta cái kia ngươi cũng không chê, nhất định là bình thường cũng hay gặp những chuyện như vậy, đúng không? Aizz.. hành tẩu giang hồ thật không dễ dàng!

Nghe y ra vẻ trưởng thành mà nói, Triệu Yến ầm buồn cười.

Hắn là con trai trưởng của Trung cung, khi sinh ra đã là Thái tử. Theo lí mà nói, những việc này không nên biết nhưng khi hắn năm tuổi liền bị biến thành thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành, sung quân vào Lĩnh Nam. Ngoại trừ phụ trách giám sát nhóm thị vệ, người thân cận cũng chỉ có một lão ma ma đã già cùng với tôn tử của bà tên Đặng Dung. Lão ma ma là người Giang Nam, bà có tay nghề nấu ăn rất tốt. Hai mươi năm qua, sinh hoạt không dễ dàng, nhất là sau khi lão ma ma qua đời, mọi thứ đều dựa vào hắn và Đặng Dung. Bọn hắn chưa từng dám tùy tiện tin tưởng bất kì ai khác. Nấu cơm, băng bó vết thương, chăm sóc người khác đây có là gì. Dù sao những năm này đều là như thế, đều là những việc nhỏ không đánh nhắc. Triệu Yến suy đoạn một lát liền ném đến sau đầu. Ngược lại, Dư Tâm Lạc chân thành nói: “đại hiệp! ngươi cùng ta về sau, sẽ không vất vả”. Nói xong, y thấy đại hiệp kia giống như không quan tâm, liền đem túi bánh nhỏ đặt trên tay Triệu Yến: “đại hiệp! ngươi đồng ý với ta”. Vốn vì chuyện này, Triệu Yến chăm chú nhìn y, đáp: “được”. Dư Tâm Lạc cười ngốc, Triệu Yến không khỏi bị lây nhiễm.

Lúc này, Dư Tâm Lạc lại gần, nhỏ giọng: “bất quá, đại hiệp, ta có chuyện muốn hỏi ngươi”.Triệu Yến như đoán được, chuẩn bị giải đáp.

Dư Tâm Lạc càng nhỏ giọng hơn hỏi: “đại hiệp, các ngươi có phải đã đắc tội kẻ nào không? Vì sao lại có người muốn gϊếŧ các ngươi? Còn có, vị đại hiệp kia, hắn còn ổn chứ? Có nguy hiểm không? Lúc hắn chạy, ta nhớ được hắn nói với ngươi ‘đến lúc đó gặp’, nghĩa là hắn không gặp nguy hiểm?”

Bấy giờ, Dư Tâm Lạc biết vị đại hiệp đến cùng là tốt bao nhiêu, đương nhiên cái nhìn cũng đã thay đổi, không còn sợ bọn họ gϊếŧ người. Ngược lại là tin tưởng bọn hắn bị kẻ khác hãm hại.

Triệu Yến chuẩn bị mở miệng, Dư Tâm Lạc lên tiếng: “đại hiệp, ta nghĩ, ngươi là người chính trực, dũng mạnh, lợi hại. Ngươi là đại hiệp chan chính, chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu. Thế nhưng những kẻ kia truy sát các ngươi, hẳn là sự tình rất nghiêm trọng. Cho nên ta có suy đoán-

” … “

Đại hiệp, ngươi hay vị đại hiệp kia, có phải hay không đã cướp vợ người ta.

” .. “

Đại hiệp, ngươi không trả lời chính là thừa nhận. Ta đoán, hai người các ngươi hẳn là môn phái cao thủ nào đó. Ngươi có thể mang ta chạy xa như thế cũng không mệt, vị đại hiệp kia một đao một người, đây không phải thân thủ của người bình thường nha”.

Dư tâm Lạc tiến lại gần hắn, hưng phấn nói: “Ngươi cướp tiểu nương tử của vị sư huynh sư phụ nào à. Hay là cùng vị sư tỷ, sư muội nào đó có tình cảm nằm ngoài thế tục, ta đoán các ngươi nói đến lúc đó gặp, hẳn là ‘đến lúc đó gặp’ vị cô nương kia đúng không?”

Triệu yến gian nan mở miệng: “Không..."

Dư Tâm Lạc mừng rỡ: "Ta đã đọc qua rất nhiều loại sách! chuyện gì mà chưa từng gặp qua chứ?!”

“….”

Vậy nhưng thật sự là việc lớn nha.

Tóm lại Dư Tâm Lạc đã đơn phương hoàn thành miêu tả những gì Triệu Yến trải qua. Muốn thay đổi ý nghĩ của Dư Tâm Lạc rất khó, Triệu Yến cũng lười giải thích, cùng lắm thì đến lúc gặp Dư An Hòa sẽ khó khắn một chút thôi. Hắn không hiểu rõ con người Dư An Hòa, nhưng để có được thành tựu như bây giờ, tuyệt đối không phải người đơn giản.

Lúc đầu sẽ không dễ dàng tín nhiệm hắn- một người xa lạ.

Sắc trời dần tối, Triệu Yến mang Dư Tâm Lạc trở về, để không làm cho người nghi kỵ, hắn dẫn Dư Tâm Lạc trực tiếp đi đến gần bến cảng.

Nơi đó có người tuần tra, Triệu Yến không muốn gây quá nhiều chú ý để tiện cho việc hành tẩu.

Hắn cõng dư tâm lạc trên lưng, trước tiên đi đến một chỗ cách đó khoảng 1 dặm. Cách xa bến tàu là nơi neo đậu của một số con thuyền bản địa ở Thanh Họa huyện. Mặc dù có người điều tra nhưng lại rất thưa thớt, trên thuyền phần lớn không có người, tất cả đã về nhà. Thừa dịp đội ngũ tuần tra đi xa, Triệu Yến thần không biết quỷ không hay mang Dư Tâm Lạc lên một chiếc thuyền. Tuy là hai ngươi nhưng thuyền lại không hề nhúc nhích. Dư Tâm Lạc kích động bắt đầu run lên, đại hiệp thật là lợi hại! so với hắn trong tưởng tượng còn lợi hại hơn! Một đại hiệp lợi hại như vậy kể từ bây giờ sẽ là của hắn rồi. Trong bóng đêm, hai mắt Dư Tâm Lạc tựa như sao.

Ngay sau đó, Triệu Yến nhảy qua từng chiếc từng chiếc thuyền, phảng phất như đi trên đất bằng, dần dần hướng đến gần đội tàu Dư gia.

Dư An Hòa cùng với Trình Thanh Huy xác thực đã trở lại trên thuyền, thậm chí hộ vệ Vương gia cũng đã bị bọn hắt bắt được, mượn cớ bổ sung vật liệu cất vào rương mang lên thuyền. Lý Vấn cũng đã giúp bọn hắn tìm kiếm nửa ngày, từ đầu đến cuối Dư Tâm Lạc không có xuất hiện.

Những hộ vệ Vương gia đã được thẩm vấn, bọn hắn không biết hai tên tiêu sư kia. Lý Vấn mượn cớ bắt cướp, hỏi riêng Hứa gia. Nhà bọn hắn nhiều tiêu sư như vậy, Hứa gia cũng không thể trả lời.

Về sau thậm chí còn không tìm thấy hai kẻ kia, bây giờ phu thê bọn họ gấp đến độ nói không thành lời, nhưng cũng chỉ có thể cho người tiếp tục tìm.

Mà họ phải ngồi trên thuyền nhẫn nại chờ đợi.

Nếu bại lộ tin tức người kia là Dư Tâm Lạc thì cực kì nguy hiểm.

Ngay lúc đó trong khoang thuyền đèn đuốc chợt lóe lên, đôi phu thê còn chưa kịp ngẩn đầu đã có thân ảnh từ cửa sổ thuyền bên cạnh nhảy vào. Bọn họ hoảng hốt, định đứng dậy. “Cha! Nương!” tiếng Dư Tâm Lạc vang lên. Đôi phu thê ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy một tiêu sư cao lớn, lạnh lùng, bọn hắn cảm nhận được hàn ý phát ra từ đối phương, bất giác liền run rẩy. Cho đến khi, cái đầu nhỏ hé ra sau lưng hắn, cong mắt lên, hướng bọn họ vui vẻ cười.

Không phải Dư Tâm Lạc thì là ai nữa đây?

Lãnh ý lúc nãy đột nhiên biến mất.