Bạch xà không khỏi có chút hổ thẹn. Hệ thống nhà người khác muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nó thì ngoài việc có thể biến thành một thực thể làm bạn với ký chủ thì thực sự không có tác dụng gì cả.
Ồ không đúng, nó có thể cởi trói cho ký chủ, còn có thể cắn đuôi làm vòng tay cho ký chủ, lại có thể bất thình lình xuất hiện doạ người khác nhảy dựng, thỏa mãn thú vui khoe khoang của ký chủ.
Nuôi bạch xà ngầu quá!
Thẩm Mộc Ngư tràn đầy nhiệt huyết: “Dùng trái tim chân thành của ta."
Bạch Xà: "..."
Không biết tại sao, nhưng nó cảm thấy có hơi không đáng tin cậy.
"Nghịch tử!"
Ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng gào rít của một nam tử trung niên, gia chủ Thẩm gia Thẩm Dương Dũ, cũng chính là đương kim Trung thư lệnh, nổi giận đùng đùng vọt vào.
Thẩm Mộc Ngư trời sinh đẹp mã, thân là phụ thân, đương nhiên Thẩm Dương Dũ cũng không thua kém. Dáng người đĩnh đạc, ngũ quan đoan chính, lăn lộn trong triều đình đã sớm luyện ra khí thế kiên nghị và trầm ổn, nhưng giờ đây, bộ râu dài bằng ngón tay lại đang rung lên vì giận dữ.
“Hôm nay con đi đâu!” Giọng Thẩm Dương Dũ bình tĩnh, nghiêm khắc mở miệng,
Thẩm Mộc Ngư chớp mắt: "Đi tìm kiếm sự theo đuổi cả đời."
“Theo đuổi cả đời?” Thẩm Dương Dũ càng tức giận cười: “Ta thật sự muốn biết theo đuổi cả đời gì mà phải cứ ba ngày lại đi đến cổng Tĩnh Vương phủ rồi bị người ta ném về.”
Lúc nghe hạ nhân bẩm báo ông ấy vẫn không tin, tiểu nhi tử này tuy rằng có hơi nghịch ngợm, nhưng mắt nhìn thì vẫn có, loại chuyện như theo đuổi nam khôi thì có thể làm được, nhưng dám đến Tĩnh Vương phủ gây rắc rối, có cho cậu mười lá gan cũng không dám làm.
Không ngờ hôm nay ông ấy đang ngồi xe ngựa về phủ thì trơ mắt nhìn thấy thị vệ của Tĩnh vương phủ khiêng một nam nhân uốn éo ném vào Thẩm phủ.
Nếu không phải trên cổ người có có tiếng leng keng của sợi dây chuyền khoá vàng thì đúng thật là chưa chắc Thẩm Dương Dũ đã nhận ra đó là nhi tử của mình.
Thẩm Mộc Ngư: “Con không nói, con nói rồi nhất định phụ thân sẽ đánh con.”
Mí mắt Thẩm Dương Dũ giật giật: "Con nói thật đi, ăn ngay nói thật. Nếu không phải chuyện gì thương thiên hại lý, ta có thể cân nhắc không đánh con."
Nếu là vô tình làm hỏng đồ đạc của Tĩnh Vương thì cũng không tính là chuyện lớn gì, Thẩm phủ bồi thường được.
Nếu như coi trọng một nha đầu trong Tĩnh Vương phủ, ông ấy ra mặt chu toàn, Tĩnh Vương cũng không đến mức từ chối gả.
Nếu như làm bị thương người thân cận của Tĩnh vương phủ... Việc này có hơi nghiêm trọng, phạt thằng nhóc này quỳ ở trong từ đường ba tháng, rồi ông ấy đích thân tới cửa xin lỗi... Chỉ cần không phải coi trọng Tĩnh Vương là được rồi...
Thẩm Mộc Ngư cong môi cười, ngượng ngùng nói: "Con muốn cùng Tĩnh Vương uống rượu trò chuyện, ngủ chung một giường, phụ thân có thể giúp con hẹn hắn được không?"
Sợi dây lý trí trong đầu Thẩm Dương Dũ “phựt” đứt đôi, tai ù đi, thân thể thẳng tắp lảo đảo.
Lúc khép mở miệng kia trong mắt ông ấy chỉ nghe được bốn chữ, Tĩnh Vương… Chung… Giường…
“Người đâu!" Thẩm Dương Dũ lửa giận ngút trời, khàn giọng nói: "Gia pháp! Dùng gia pháp!"
Cuối cùng vẫn không thể dùng gia pháp. Thẩm Dương Dũ già rồi mới sinh ra một đứa con trai, cho dù ông ấy có chịu đánh tên nghịch tử này thì phu nhân cũng sẽ không để ông ấy tuỳ tiện đánh.
Nhìn thấy mình sắp bị đánh, Thẩm Mộc Ngư nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa, chạy đến tiền sảnh tìm mẫu thân và bà nội.
Thẩm phu nhân và Thẩm lão phu nhân cùng nhau ngăn Thẩm Dương Dũ đang tức giận lại.
"Lão gia, Mộc Ngư đã làm gì sai, sao lại phải dùng đến gia pháp?"
"Nhi tử, tôn nhi của ta rất hiếu thuận, có phải con nghe mấy lời đồn nhảm nhí gì ở đâu rồi không? Nếu là vô duyên vô cớ đánh nó, ta sẽ không nghe con đâu."
"Đúng đúng đúng!" Thẩm Mộc Ngư gật đầu như giã tỏi, uất ức trốn sau lưng Thẩm phu nhân: "Không phải con nói rồi sao, phụ thân bảo con ăn ngay nói thật, nói ra rồi lại muốn đánh con.”