Chương 3

8

Tôi nhìn hai người đang ôm ấp nhau trong video giám sát.

Không cảm xúc nhấn tắt màn hình điện thoại.

Camera là lần trước Lục Nhan đưa tôi vào phòng làm việc của hắn.

Tôi âm thầm cài vào trong lúc hắn ý loạn tình mê.

Từ lâu tôi đã đoán rằng Chu Nguyệt Dao không dễ đối phó như vậy.

Mối quan hệ của cô ta với Lục Nhan đã kéo dài hơn mười năm, cho đến nay, đã đạt đến một mức độ nhất định.

Nhưng không phải là bất khả chiến bại.

Giờ đây tôi dùng máu thịt của mình, đã đặt một quả bom vào lòng họ.

Một ngày nào đó trong tương lai, đến lúc cần thiết, nó sẽ được kích nổ.

Lúc tôi tỉnh dậy, xu hướng hot searxh đột nhiên thay đổi.

Một video sau đó cũng bị lộ ra.

Đó là hình ảnh chiếc váy của tôi nhuốm máu, lan xuống thấm đỏ viền váy. Khu vực bình luận bùng nổ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, bà dì đến hả?"

"Bà dì nào nhiều m.áu như vậy, đây rõ ràng là sảy thai phải không?"

"Mang thai ngoài giá thú thật kinh tởm."

"Phong sát cô ta!"

Khi Lục Nhan đến gặp tôi, hắn ta trông vẫn như thường lệ.

Hắn không đề cập đến, và tôi dường như không biết gì, như trước đây, ngoan ngoãn và tri kỉ kể cho hắn nghe những chuyện vụn vặt trên phim trường.

Thỉnh thoảng tôi kéo tay áo hắn ta, đưa ra những yêu cầu nhỏ vô thưởng vô phạt mà không vượt qua ranh giới.

Cố gắng tỏ ra bình thường.

Cho đến nửa đêm.

Hắn tỉnh dậy từ giấc mơ, trông thấy bên cạnh trống rỗng.

Tìm ra tận ban công, thấy tôi mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh, cuộn tròn trong gió đêm lạnh lẽo.

Tôi cắn chặt cánh tay, nước mắt lăn dài trên má.

“..... Tạ Đường."

Ngẩng đầu lên nhận ra hắn ta, tôi hoảng hốt lau đi những giọt nước mắt trên mặt, gượng cười:

"A Nhan, sao anh lại thức dậy rồi?"

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi dưới ánh trăng.

Dưới ánh mắt của hắn, những cảm xúc mạnh mẽ cuối cùng trong tôi cũng sụp đổ:

"Em xin lỗi, em chỉ rất nhớ con... Em biết đó không phải lỗi của cô Chu, chỉ là trong lòng em không thể vượt qua được. Không sao, cứ để em ở một mình vài ngày..."

Một chút tội lỗi mờ nhạt lóe lên trong mắt hắn.

Ngay lúc ấy, hắn đưa tay ra ôm tôi vào lòng.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết răng đang chảy máu trên cánh tay tôi: "Đó không phải lỗi của em, là tôi chiều chuộng cô ấy."

"Đường Đường, tôi sẽ đưa em ra ngoài thư giãn, chúng ta quên chuyện này đi, được không?"

9

Lúc hắn gọi tôi, từ trước tới nay đều gọi cả tên lẫn họ.

Thật hiếm khi thân mật như vậy.

Tôi biết rất rõ, cho dù Lục Nhan cảm thấy có chút áy náy, anh ta cũng sẽ không làm gì Chu Nguyệt Dao.

Cái gọi là đưa tôi ra ngoài để thư giãn cũng cũng chỉ là giả bộ bồi thường cho tôi. Nhưng không sao.

Tất cả những gì tôi muốn là anh ta tạm thời rời đi.

Lục Nhan đưa tôi ra biển trên một chiếc du thuyền và dành vài ngày trên một hòn đảo tư nhân dưới tên của mình.

Anh ta cùng tôi lặn với ống thở, câu cá biển và ngắm cá heo nhảy lên khỏi mặt biển trong hoàng hôn.

Đó là một khung cảnh đẹp mà tôi chưa bao giờ thấy trong suốt nhiều năm qua.

Trong làn nước lấp lánh bắn tung tóe, Lục Nhan hỏi tôi: "Đường Đường, tâm trạng em có tốt hơn không?"

Tôi do dự vài giây và khẽ gật đầu.

Mấy giây do dự này cũng bị hắn nhìn ra.

Đêm đó, sau khi tôi ngủ thϊếp đi trong phòng, Lục Nhan ra vườn thì nhận được cuộc gọi của Chu Nguyệt Dao.

"Lục Nhan, anh đang ở đâu, anh lại cùng con đ.ĩ Tạ Đường kia ra ngoài sao?"

Trong điện thoại, giọng nói của cô ta rất sắc bén,

"Ngày mai là sinh nhật em, anh rõ ràng nói sẽ ở cùng em!"

"Con của Đường Đường mất rồi, tôi phải ở cùng cô ấy."

Lục Nhan có chút không kiên nhẫn nói:

"Chỉ là sinh nhật thôi, có gì to tát đâu?"

Hắn cúp điện thoại, ngước lên trông thấy tôi dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, đứng ở ngưỡng cửa nhìn hắn:

"A Nhan, muộn như vậy rồi, sao anh lại ở dưới lầu?"

Bởi vì tôi còn chưa tỉnh hẳn, giọng nói của tôi nghe có chút lè nhè,

"Lúc tỉnh lại em không nhìn thấy anh, em còn cho rằng…”

"Cho rằng cái gì?"

Ánh mắt hắn di chuyển nhìn xuống đôi chân trần của tôi.

Khẽ cau mày.

"Trời lạnh như vậy, em không mang giày còn chạy loạn làm gì thế hả?"

Hắn nhẹ nhàng khiển trách, sải bước đến chỗ tôi, trực tiếp bế tôi lên.

Tôi cuộn tròn trong vòng tay hắn, vòng tay qua cổ hắn thì thầm: "Em cho rằng... anh không cần em nữa."

"A Nhan, em đã mất đi đứa con của chúng ta, không thể mất đi anh nữa."

Cánh tay đang ôm tôi thoáng khựng lại.

Ánh mắt hắn rơi vào biểu cảm mong manh và phụ thuộc của tôi, cảm xúc dần dần dâng trào.

Lục Nhan ôm tôi chặt hơn, giọng nói nghiêm trang như lời thề:

"Không, Đường Đường.”

"Anh sẽ không bao giờ không cần em."

10

Kẻ giống như Lục Nhan, đứa con trai kiêu hãnh của ông trời, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Trên thực tế, sâu trọng nội tâm, bọn họ cực kỳ kiêu ngạo.

Hắn không cho phép bất cứ ai nổi loạn và khıêυ khí©h mình, ngay cả khi người đó là bạch nguyệt quang, một thanh mai trúc mã mà hắn đã yêu trong nhiều năm.

Cho nên ở trong lòng hắn.

Một bên là Chu Nguyệt Dao, người ỷ vào quan hệ từ lâu, cứ dăm ba hôm lại nổi cơn thịnh nộ với hắn, chờ hắn mềm lòng.

Một bên kia là tôi, người ngoan ngoãn và biết điều, không đổ lỗi cho hắn ngay cả khi tôi mất con, lại luôn lo sợ hắn sẽ rời bỏ mình.

Cán cân sẽ dần nghiêng về một bên, thật ra đã dần có đáp án rồi.

Khi tôi và Lục Nhan quay lại, tôi mới biết Chu Nguyệt Dao xảy ra chuyện lớn rồi.

Trong bữa tiệc sinh nhật của cô ta, bởi vì Lục Nhan không xuất hiện, cô ta uống say.

Còn chạy đi đua xe.

Hậu quả là hất văng một người qua đường, khiến đối phương tử vong tại chỗ.

Ban đầu, cô ta muốn giải quyết vấn đề bằng tiền như vô số lần trong quá khứ, nhưng không ngờ lần này lại gặp phải vấn đề nan giải.

Người quá cố là con trai út được yêu quý nhất của một ông lớn nào đó.

Bên kia vô cùng buồn bã và phẫn nộ, yêu cầu Chu Nguyệt Dao phải lấy mạng đền mạng.

Khi Lục Nhan trở về, trông thấy mọi chuyện đã náo loạn trên hot search.

Chu Nguyệt Dao ở trước mặt hắn, khóc như lê hoa đái vũ*:

(* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi -Dương Ngọc Hoàn. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.)

"A Nhan, anh phải cứu em, em không có cố ý..."

"Vả lại, không phải chỉ có một người thôi sao, ch.ết cũng đã ch.ết, còn muốn bắt em phải lấy mạng đền ư?"

Lúc trước, khi con tôi mất, cô ta cũng nói y như vậy.

Quả bom bị chôn vùi trong quá khứ đã được kích nổ.

Qua khung cửa sổ, Lục Nhan nhìn cô ta thật sâu.

Sau đó hắn nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, anh sẽ giải quyết."

Hắn lập tức ra tay dứt khoát, dùng biện pháp như sấm sét trấn áp, dùng tin bẩn của ông lớn này ép người ta bình tĩnh lại.

Dưới tình hình như vậy, Chu Nguyệt Dao vẫn muốn chiến tranh lạnh với hắn.

Lục Nhan có chút mệt mỏi vì phải nuông chiều sự kiêu căng vô tận của cô ta.

Chu Nguyệt Dao cũng không hiểu, chỉ là một mạng người tầm thường như trước đây, làm sao có thể khiến thái độ đối với cô ta trở nên lạnh lùng được?

Vì giải quyết rắc rối cho cô ta, Lục Nhan đã sử dụng rất nhiều mối quan hệ, bây giờ hắn ta phải chịu sự kiềm chế ở khắp mọi nơi.

Anh trai cùng cha khác mẹ của hắn ta là Lục Tiêu đã lợi dụng tình thế, cướp đi một số dự án từ hắn.

Thế hệ này của nhà họ Lục không chỉ có mỗi Lục Nhan.

Những người khác đều có tham vọng bừng bừng.

Tối hôm đó, tôi bước ra khỏi phim trường.

Lên xe của bảo mẫu.

Người đại diện nói: "Tạ Đường, chủ tịch Lục sai người tới nói, tối nay có chuyện, để cô chờ ngài ấy ở nhà."

Tôi ngẩn ngơ nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quay đầu mỉm cười:

"Về nhà? Không vội."

"Chị Tĩnh, em muốn đến một nơi."

Chiếc xe dừng lại ở một quán ăn tư nhân hẻo lánh, tôi băng qua cây cầu nhỏ với dòng nước chảy và những hành lang quanh co.

Lục Tiêu đang đợi tôi ở bàn tận trong cùng.

....................

Sau bữa ăn, tôi đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Tiêu đi theo phía sau tôi, lịch sự nói: "Hôm nay ít nhiều cảm ơn tiểu thư, tôi đưa cô——"

Sự dừng lại đột ngột khi tôi kéo cánh cửa ra khiến anh ta không biết làm sao.

Vô thức lặp lại: "Cô Tạ?"

"Tạ Đường.”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng sắc bén quen thuộc.

Đến từ Lục Nhan.

Dưới ánh đèn hành lang màu vàng ấm áp, chính là Lục Nhan với vẻ mặt lạnh lùng.

Bên cạnh hắn, Chu Nguyệt Dao, ánh mắt không giấu được sự kiêu căng.

"A Nhan, em đã nói mà, Tạ Đường có vấn đề!"