Chương 2

5

Lục Nhan trước mặt tôi từ trước tới nay luôn lạnh lùng khoe khoang, vô cùng đạm mạc.

Đây là lần đầu tiên tôi trông thấy bộ dạng thất thố tới mức này của hắn ta.

Trong phòng bệnh, mùi gay mũi của nước khử trùng lượn lờ khắp nơi.

Lục Nhan căng thẳng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, hít sâu một hơi:

"Sao em không nói cho tôi biết sớm hơn?"

Một lá bài tốt, tất nhiên phải được đưa ra vào thời điểm quan trọng nhất, mới triệt để phát huy tác dụng.

Tôi cụp mắt xuống và mỉm cười chế giễu nơi hắn không thể nhìn thấy.

Khi ngẩng mặt lên lần nữa, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và buồn bã trong mắt:

"Em sợ hãi... em biết cô Chu sắp trở về, ban đầu anh thuộc về cô ấy. Lúc đầu em định quay xong bộ phim này rồi lặng lẽ rời đi cùng đứa bé."

"Em muốn chia tay với tôi?"

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt vô thức trào ra:

“.............. Vâng."

"Ai cho phép em tự mình quyết định?"

Lục Nhan đột nhiên cười giận dữ, giơ tay nắm lấy cằm tôi,

"Tạ Đường, trên đời này, không ai có thể thay Lục Nhan tôi làm chủ."

"Không có sự cho phép của tôi, em đừng mơ rời khỏi tôi."

6

Đêm hôm đó, Lục Nhan rất hiếm khi không đi cùng Chu Nguyệt Dao.

Hắn ở trong phòng bệnh trông tôi cả đêm.

Y tá đã tiêm thuốc giảm đau.

Dưới ảnh hưởng của thuốc, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong hư cảnh mờ ảo, tôi mơ thấy anh trai mình.

Năm tôi 12 tuổi, chú Hà thua bạc đỏ cả mắt, phá sản.

Bởi vì mẹ tôi giấu một món đồ trang sức bằng vàng mà họ ra tay đánh nhau.

Trong lúc giằng co, cả hai trượt chân rơi xuống sông.

Trong nhà chỉ còn lại tôi và anh trai.

Mẹ tôi và chú Hà không có giấy chứng chận.

Về mặt pháp lý, tôi không có một chút quan hệ gì với anh ấy.

Trước linh đường trắng tinh, tôi vô cảm nhìn anh trai, chờ anh mở miệng đuổi tôi đi.

Nhưng anh chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu tôi:

"Sao Đường Đường không khóc?"

"Không có gì phải khóc."

Anh thở dài: "Nhưng có nhiều ánh mắt nhìn em như vậy, ít nhiều cũng nên làm ra bộ dạng khổ sở."

Tôi không làm được.

Mẹ tôi đều đối xử với tôi như vậy trong rất nhiều năm, bà qua đời, tôi chỉ cảm thấy thoả mãn*.

(*Chỗ này là thống khoái, (tiếp thu ý kiến của các bạn Lê Thanh Trang))

Cuối cùng tôi cũng mở miệng hỏi anh trai: "Anh định đuổi em đi sao?"

"Tại sao anh phải đuổi em đi?"

Anh giật mình.

Sau đó, dường như đột nhiên có phản ứng, anh ngồi xổm xuống bế tôi lên, "Đường Đường, em là em gái anh."

Bởi vì luôn không được ăn no, tôi gầy guộc, nhỏ xíu.

Được anh ôm trong vòng tay, lửng lơ, như thể không còn trọng lượng.

Anh siết chặt vòng tay, ôm tôi chặt hơn một chút:

"Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bỏ lại em."

Khi hai người kia được chôn cất xong, anh ấy đưa tôi trở lại ngôi nhà trống trơn.

Ngày đó bóng đêm ảm đạm, gió gào rít, lạnh lẽo ngấm vào xương tuỷ.

Anh trai cứ luôn nắm chặt tay tôi, không buông một lúc nào.

Ban đêm những vì sao thưa thớt, nhiệt độ của lòng bàn tay anh nóng bỏng.

Tôi nghĩ đây sẽ là mãi mãi.

7

Bởi vì sẩy th.ai, tôi phải nằm viện cả một tuần.

Trong khoảng thời gian này, đoạn video tôi nhảy vào hồ hết lần này đến lần khác không biết bị ai phát tán ra ngoài.

Nhanh chóng leo lên hot search.

Người vạch trần cũng đặc biệt ám chỉ rằng tôi bị Chu Nguyệt Dao ép buộc.

"Mặc dù chim hoàng yến nghe có vẻ không tốt lắm, nhưng bây giờ cô ấy mới là bạn gái chính thức, còn Chu Nguyệt Dao hình như giống tình nhân hơn phải không?"

"Dạo này nhiệt độ giảm tới cả âm độ, lăn lộn người ta như vậy khác nào gi.ết người..."

"Đại tiểu thư thật ghê tởm, không phải không dám đối phó với đàn ông, chỉ dám tấn công phụ nữ thôi à?"

Trong phòng làm việc của Lục Nhan, Chu Nguyệt Dao náo loạn một trận lớn.

Chu Nguyệt Dao chế nhạo: "Em chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, cái thứ hàng giả từ vùng hẻo lánh xa côi cũng xứng đáng làm vật thay thế em?"

"Ai mà không biết giả vờ khổ sở, một đứa con ch.ết cũng ch.ết rồi, còn muốn em trả giá bằng mạng sống của mình sao?"

"Nguyệt Dao, từ nhỏ đến lớn em muốn làm gì, tôi đều cho qua."

Lục Nhan nhẹ giọng nói:

"Nhưng cái gì cũng có giới hạn, em cũng đừng quá kiêu căng."

"Em kiêu căng?"

Chu Nguyệt Dao dường như bị câu này làm cho tức giận,

"Lục Nhan, trước khi em ra nước ngoài anh đã nói gì, anh còn nhớ không?"

"Anh nói, chỉ có hai năm, anh có thể chờ, anh sẽ luôn chờ em!"

Cô ta nói, vành mắt dần dần đỏ lên,

"Chỉ mới hai năm thôi - vậy tại sao ngay khi em trở lại, bên cạnh anh lại có thêm một mặt hàng dở tệ như vậy?!"

"Mấy ngày nay bọn họ mắng em trên mạng như thế nào, em không tin anh không nhìn thấy!"

"Lục Nhan, anh rốt cuộc muốn em phải làm sao đây?”

Cô ta nước mắt dàn dụa, khuôn mặt vốn xinh đẹp rực rỡ lúc này hiếm khi lộ ra vẻ bất lực và yếu ớt.

Đối với Lục Nhan, đây là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đúng thật là chí mạng.

Vì vậy vẻ mặt lạnh lùng vốn có của hắn dần dần dịu đi.

Một lúc sau, hắn bước đến trước mặt Chu Nguyệt Dao, ôm cô ta vào lòng.

"Anh Yêu Em."

Giọng hắn trầm trầm,

"Nguyệt Dao, đừng nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho em."

"Không ai trên thế giới này có thể thay thế được em."